Hello, Người Thừa Kế
Lâm Hi Nhi và Tô Ngạn Bân ở lại ăn trưa cùng vợ chồng bọn họ.
Đến khi dùng bữa trưa xong, Trang Nại Nại vẫn không nói tiếng nào, bởi vì giờ cô không biết bây giờ mình nên làm gì cho phải. Từng chuyện mà Tư Chính Đình làm đều khiến cô cảm động đến rối tinh rối mù, chút hiểu lầm cỏn con kia của cô về anh đã sớm biến mất tăm.
Nhưng cô thật sự có thể bỏ mặc mẹ để cùng anh sống một cuộc sống hạnh phúc sao?
Thấy Trang Nại Nại rối rắm mãi không ngừng, Tư Chính Đình đứng dậy nói: “Thôi được rồi, để anh đưa em về.”
Lời vừa nói ra, Tô Ngạn Bân liền giật mình kêu to: “Đưa về? Đưa về đâu? Tôi nói này Đình Lão Đại, cái phòng rách nát đó là nơi cho người ở sao? Bây giờ Nại Nại đang mang thai, không thể quay về đó được!”
Trang Nại Nại ngoan ngoãn đứng lên, trong lòng không kìm được mà thở nhẹ ra một hơi, sau đó gật đầu với Tư Chính Đình rồi bước ra ngoài.
Tô Ngạn Bân còn muốn nói, nhưng lại bị Lâm Hi Nhi kéo tay lại. Anh ta tức giận nhìn Lâm Hi Nhi: “Cô làm cái gì thế?”
“Thế mà anh còn nói tôi không có mắt, anh không thấy là Nại Nại không muốn ở lại đây sao?”
Tô Ngạn Bân nhìn bóng lưng của Tư Chính Đình và Trang Nại Nại, mãi sau mới bật ra được một câu: “Lắm chuyện!”
Lâm Hi Nhi ghét nhất là người khác nói này nói nọ Trang Nại Nại, vì thế liền chống nạnh nói: “Anh nói ai lắm chuyện hả? Hả? Anh thử đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ xem. Nếu mẹ vợ khiến mẹ anh mất tích, bây giờ sống chết còn không rõ thì anh có thể thoải mái sống vui vẻ với vợ của anh sao? Anh còn có lương tâm không thế hả?”
Tô Ngạn Bân nghẹ họng, cuối cùng chỉ “hừ” một tiếng rồi đuổi theo vợ chồng Tư Chính Đình.
Động cơ xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi biệt thự của nhà họ Tư.
Gần đây Trang Nại Nại rất hay ngủ, cho nên vừa lên xe cô đã nghiêng đầu ngủ rồi. Chờ đến lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện xe đang rẽ vào một khu chung cư lạ lẫm...
Đây... đây chẳng phải là khu chung cư cô đặt mua cho mẹ Trang sao?
Trong lúc Trang Nại Nại còn đang ngờ ngợ thì thấy Tư Chính Đình dừng xe. Anh đỡ cô xuống xe, sau đó để Tô Ngạn Bân xách bao lớn bao nhỏ đi lên lầu.
Tư Chính Đình giải thích: “Trên danh nghĩa, căn nhà này là của mẹ em, nhưng an ninh của thôn Tây Bát Lý thực sự là quá kém, không an toàn cho phụ nữ mang thai. Với lại ở đó cũng không thoải mái, em qua đây ở thích hợp hơn.”
Sau tất cả, Tư Chính Đình lựa chọn cách thỏa hiệp.
Nếu để cho Trang Nại Nại ở trong một căn biệt thự khác thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý, như vậy thì có khác gì ở lại biệt thự nhà họ Tư đâu? Vì thế nên anh mới chọn căn nhà này, nhà là do cô mua nên chắc cô sẽ không dị nghị gì.
Trang Nại Nại vốn không muốn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cách xử lý của Tư Chính Đình. Cứ coi như cô không muốn thì vẫn phải nghĩ cho đứa bé, căn nhà trệt kia quả thật không phải là môi trường thích hợp để cho một đứa bé phát triển.
Có điều, lúc Tư Chính Đình mở cửa phòng ra thì Trang Nại Nại có cảm giác hình như cô đi nhầm nhà rồi. Căn nhà vốn trống rỗng hiện giờ được bày biện đủ thứ, mà mấy món đồ kia nhìn trông có chút quen, hình như là những món đồ cô từng sử dụng ở nhà họ Tư.
Tư Chính Đình không giải thích mấy chuyện nhỏ nhặt này, thế nhưng Tô Ngạn Bân đã cầm đèn chạy trước ô tô mà gào lên: “Đình Lão Đại! Cậu có thiếu tiền đâu, sao lại đem đồ cũ trong nhà tới chứ?”
Anh ta vừa dứt đã bị Lâm Hi Nhi khinh bỉ, “Nại Nại mang thai đó ông nội. Mùi sơn đồ mới không tốt cho sức khỏe bà bầu, ngay cả thường thức cuộc sống cơ bản này mà cũng không biết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...