Cô vốn đã quen với những lời lạnh nhạt của Lý Ngọc Phượng, đột nhiên bà ta lại bình tĩnh nói chuyện với cô như thế này, khiến cô không cách nào thả lỏng nổi. Vì thế cô không nói một lời nào chỉ nhìn thẳng vào bà, cô muốn xem rốt cuộc bà ta đang muốn tính toán cái gì.
Dường như Lý Ngọc Phượng cũng không trông chờ Trang Nại Nại sẽ đáp lời bà ta, bà ta ngây người nhìn về phía trước nói: “Gần đây mẹ nghĩ thông rất nhiều chuyện, tuy Trang Mỹ Đình bắt cóc con, nhưng mà suốt bao nhiêu năm nay bà ta cũng không được hạnh phúc! Hiện tại lại còn mất tích... mẹ không có ý người chết thì hết chuyện, nhưng đột nhiên cảm thấy hận nhau, hằn học nhau cũng không có ý nghĩa gì lắm.”
Trang Nại Nại nhíu mày, mấy ngày nay cô luôn ăn không ngon ngủ không yên lo lắng cho mẹ, giờ lại nghe thấy câu “người chết thì hết chuyện” của bà ta, trong lòng liền cảm thấy cực kì khó chịu.
Cô mím môi lại, cô không muốn cái nhau với bà ta, dù sao thì bà ta cũng chẳng nói thẳng ra.
Lý Ngọc Phượng thở dài: “Thật ra mẹ rất không thích con. Nếu con đứng ở vị trí của mẹ, thì có lẽ sẽ hiểu được tâm tình của mẹ thôi! Đứa con gái mẹ tìm suốt hai mươi năm lại nhận giặc làm mẹ! Hơn nữa vì tìm được con mà lại khiến ba con gặp lại bà ta, cái nhà này đều bị đảo lộn vì con và người con nhận là mẹ. Con nói xem, làm sao mẹ có thể thích đứa con gái như con đây?”
“Nếu đã nói thế, vậy còn bà thì sao? Bà nói bà là mẹ tôi, thế nhưng từng cử chỉ hay ánh mắt của bà nhìn tôi đều là chán ghét, bà xứng đáng là một người mẹ sao? Các người lợi dụng tôi, uy hiếp tôi! Đây là việc mà cha mẹ sẽ làm với con cái hay sao?”
Lý Ngọc Phượng nghe cô nói như vậy thì nhíu mày lại, dường như bà ta đang rất tức giận nhưng vẫn cố gắn đè cơn giận của mình xuống. Bà ta ngồi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Mẹ tới đây không phải là để gây gổ với con, nghe bác sĩ nói con bị kích thích nên có dấu hiệu sảy thai đúng không? Mẹ tới đây là để nói cho con biết, mặc kệ giữa chúng ta ai đúng ai sai thì đều là chuyện đã qua cả rồi, về sau mẹ sẽ bù đắp cho con!”
Về sau mẹ sẽ bù đắp cho con?
Trang Nại Nại nhếch môi, làm vậy để phòng ngừa cô bỏ rơi nhà họ Cố sao? Nhà họ Cố không còn mẹ Trang để uy hiếp nữa cho nên tính dùng phương pháp tình thương đả động cô? Bọn họ cho rằng cô là cục bột, mặc cho bọn họ nhào nặn sao?
Trang Nại Nại dứt khoát nằm xuống, không nhìn bà ta nữa, “Xin lỗi, tôi không cần bà phải bù đắp gì cho tôi!”
“Con...”
“Hiện tại tôi đã có gia đình, có người thân, có người để yêu, tôi chẳng thiếu cái gì hết! Bà định bù đắp cho tôi cái gì đây?” Trang Nại Nại thẳng thừng nói. Có lẽ là vì cô đã từng nhận được cú điện thoại khó hiểu đó, hoặc có lẽ là vì Lý Ngọc Phượng khiến cô có cảm giác rằng bà ta không thể nào ưa thích cô được nên cô cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho bà ta.
Còn cái gọi là máu mủ tình thâm, đối với Cố Đức Thọ thì cô còn cảm thấy có chút cảm giác. Thế nhưng đối với Lý Ngọc Phượng thì hoặc là do bà ta quá lạnh lùng, hoặc là bọn họ cũng không có qua lại gì cho nên cô với Lý Ngọc Phượng chỉ như hai người xa lạ.
“Con có chấp nhận hay không là chuyện của con, mẹ bù đắp cho con là chuyện của mẹ, mẹ làm như vậy để không thẹn với lương tâm.” Lý Ngọc Phượng nói xong thì đi qua mở hộp giữ ấm, sau đó đổ ra một bát canh gà ra.
“Gà này là lúc xuống máy bay hôm qua mẹ sai chị Vương đi mua, canh cũng hầm đủ mười tiếng, con ăn đi! Cái này tốt cho em bé!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...