Hello, Người Thừa Kế
Tư Chính Đình vừa ngẩng đầu lên liền thấy được vẻ mặt nghĩ ngợi của Trang Nại Nại, hình như cô đang nghĩ tới chuyện gì đó.
“Em làm sao vậy? Đang nghĩ cái gì thế?”
Trang Nại Nại liền đưa tay vỗ vỗ đầu mình: “Người đó tên là Hổ Tử à? Sao em nghe cái tên này thấy có chút quen quen, nhưng mà em không nhớ được là đã nghe thấy ở đâu.”
Tư Chính Đình sợ cô đánh cho đầu mình hỏng luôn nên vội vàng nắm lấy tay cô ngăn lại: “Phụ nữ mang thai ngốc mất ba năm, chuyện bình thường thôi mà, em đừng nghĩ nhiều!”
“Àizz”, Trang Nại Nại vẫn chưa quen với sự dịu dàng này của anh cho nên ậm ừ đáp lại một tiếng, sau đó mới nhận ra rằng Tư Chính Đình nói thế chẳng khác gì đang gián tiếp chê cô... ngốc?!”
Anh đang nói giỡn với cô sao?
Trang Nại Nại trợn mắt, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, sau cùng cô không cãi cự lại mà ngoan ngoãn nằm xuống.
***
Hai tuần lễ tiếp theo, Trang Nại Nại sẽ phải tiếp tục nằm lì trong bệnh viện. Đúng ra là cô nên về nhà dưỡng thai, thế nhưng lại sợ đường sá xóc nảy mà xảy chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên dù có chút bất tiện nhưng cô vẫn ở lại bệnh viện, có điều là từ phòng bệnh thường đổi qua phòng Vip.
Tư Chính Đình thì càng dứt khoát hơn, chuyển địa điểm làm việc đến phòng khách trong phòng bệnh luôn.
Mặc dù cả hai người không hề nói gì với nhau, thế nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương, vậy nên bầu không khí giữa họ cũng tương đối ấm áp.
Nếu không có chuyện của mẹ Trang vẫn treo lơ lửng trong lòng thì Trang Nại Nại có cảm giác cô chính là bà bầu hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Trong chớp mắt đã qua một tuần lễ, cô cảm thấy mình nằm trên giường lâu đến mức sắp mốc meo cả người. Lại thêm việc vẫn không hề có tin tức gì của mẹ, tâm tình cô cũng dần dần nôn nóng theo thời gian.
Mỗi phút mỗi giây, cô đều không nhịn được mà nghĩ xem, rốt cuộc mẹ cô đang ở đâu? Hiện tại bà ấy thế nào rồi?
Bà ấy cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này, mặc kệ là ở Kentucky hay là ở Bắc Kinh thì đều không có tin tức gì của bà ấy.
Mà trong ngày hôm qua, Cố Đức Thọ cũng đã từ Kentucky quay trở lại Bắc Kinh.
Trang Nại Nại vừa rời giường ăn sáng xong, đang định cầm di động lên chơi thì Cố Đức Thọ cùng Lý Ngọc Phượng đến thăm cô.
Cố Đức Thọ như thể đã lọc bớt một lớp da, gầy đến nỗi biến thành một người khác. Trên mặt cũng có vẻ mệt mỏi cùng chán chường, hoàn toàn không giống một người đang sống. Có điều, khi con mắt đục ngầu của ông ta nhìn thấy Trang Nại Nại thì vẫn có hơi ánh lên một chút.
Tuy bình thường ông ta lợi dụng cô, thậm chí còn làm ra rất nhiều chuyện không tốt, nhưng ông ta đối với cô vẫn còn có chút tình cảm giữa ba và con gái, vậy nên đối với những biểu hiện của ông ta thì cô chỉ lơ đi. Chỉ là thái độ của Lý Ngọc Phượng hôm nay lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô.
Lúc đầu Trang Nại Nại cho rằng lấy quan hệ giữa cô với vợ chồng bọn họ có đến thăm thì cũng chỉ xách theo mấy loại đồ dinh dưỡng gì gì đó. Ấy thế mà không ngờ Lý Ngọc Phượng lại xách theo một cái cặp lồng giữ ấm.
Trong lúc cô đang nghĩ xem trong đó là cái gì thì Cố Đức Thọ hỏi thăm cô vài câu, sau đó đi vào phòng khách tìm Tư Chính Đình bàn chuyện.
Lúc ông ta vào phòng khách còn cố tình khép cửa lại.
Trang Nại Nại lập tức nâng cao cảnh giác, cô nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Phượng. Tuy sắc mặt của bà ta vẫn lạnh lùng, nhưng sau khi đặt cặp lồng giữ ấm lên bàn thì biết ý rồi ngồi cách Trang Nại Nại khá xa. Bà ta mím môi mấy lần liền mới lên tiếng: “Đây là lần đầu tiên hai mẹ con chúng ta nói chuyện như vậy!”
Dù giọng nói của bà ta vẫn lạnh lùng nhưng trong đó vẫn có chút ân cần.
Trang Nại Nại sửng sốt, cảm thấy vô cùng lạ lẫm với một Lý Ngọc Phượng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...