Hello, Người Thừa Kế

Sao cô có thể ngủ được?
Chỉ cần nhắm mắt lại là nụ cười hiền hòa và cả dáng vẻ hốt hoảng thất thố của mẹ lại hiện lên trước mắt.
Mẹ rốt cuộc đã đi đâu vậy?
Có phải bà thấy Đinh Mộng Á, lại nhớ đến tai nạn năm năm trước nên mới kích động như thế?
Nghĩ đến đây, cô lại thấy lồng ngực đau âm ỉ.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay to lớn ấm áp bỗng đặt lên đầu cô, mát xa từng chút một. Cảm giác ấm áp lan từ lòng bàn tay xuống da đầu khiến cô lập tức dồn hết sự chú ý về đó. Bàn tay kia ấn lúc mạnh lúc nhẹ làm rối loạn suy nghĩ của cô, khiến cô bị phân tâm, bất giác chìm vào giấc ngủ sâu.
Tư Chính Đình thấy cô hít thở đều đều rồi mới thu tay lại, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài. Anh định gọi về nước, nhưng lại không biết phải gọi cho ai.
Anh muốn hỏi Ms. Đinh, nhưng dù có gọi thì anh cũng chẳng biết nên nói cái gì.
Chất vấn bà ấy?

Nhưng bà ấy xuất phát từ ý tốt.
Tư Chính Đình thở dài, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn về phía xa.
Nại Nại, năm năm trước chúng ta đã bỏ lỡ nhau vì hiểu lầm, chẳng lẽ số phận đã định chúng ta cả đời này cũng không thể ở bên nhau sao?
Không, không thể như vậy!
Anh không thể để mẹ Trang trở thành khoảng cách vĩnh viễn không thể nào vượt qua giữa bọn họ, không thể để bọn họ không có tương lai được.
Ánh mắt anh bỗng trở nên kiên quyết, anh gọi cho Quý Thần, “Liên hệ Jacson, điều động toàn bộ nhân lực của chúng ta ở nước ngoài đến bang Kentucky! Phải tìm bằng được Trang Mỹ Đình.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại của Quý Thần, anh liền gọi cho bạn bè ở bản địa.
“Hi, Johnan, chuyện tôi nhờ anh giúp đã có tiến triển gì chưa?”

“Hello, Bony, ngại quá, quấy rầy anh rồi, chuyện tôi nhờ anh giúp không biết tiến triển gì mới chưa?”
“...”
“Cảm ơn, làm phiền anh!”
Anh gọi mấy cuộc điện thoại, thậm chí còn mặt dày mày dạn gọi cả những người không quá thân quen. Một người không quá thích xã giao và luôn cao ngạo như anh, từ trước đến nay đều là người khác nhờ vả anh. Bây giờ anh lại hạ mình tìm người ta, tuy lời nói hơi vụng về nhưng qua mỗi cuộc điện thoại đã trở nên có trật tự hơn.
Nếu Quý Thần thấy dáng vẻ này của anh thì chắc chắn sẽ không tin nổi vào mắt mình.
Nhưng dù là thế thì, sau khi gọi xong các cuộc điện thoại Tư Chính Đình vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Buông điện thoại di động xuống, anh vừa tự hỏi còn ai có thể nhờ vả, vừa suy nghĩ xem một người mắc bệnh tâm thần lâu ngày thật sự… có thể chạy trốn mà không ai phát hiện ra như vậy sao?
Anh lại gọi cho Viện trưởng xin đoạn video giám sát, sau đó bắt đầu phân tích video, nhưng từ đâu chí cuối vẫn không phát hiện ra bất cứ ai khả nghi.
Có điều, trước khi bệnh nhân tâm thần gây rối kia phát bệnh, mẹ Trang đã tiếp xúc với người đó.
Trong đầu anh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh liền quan sát ánh mắt của mẹ Trang và những bệnh nhân còn lại xem có gì khác nhau.
Những bệnh nhân còn lại thì đều có trạng thái mù mờ trong thời gian dài, nhưng mẹ Trang thì lại rất tỉnh táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui