Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại mắng xong, không đợi Quý Thần nói gì liền cắt điện thoại luôn.
Quý Thần ở trên tầng cao nhất cầm điện thoại của mình mà choáng váng.
Bà chủ, cô bị gì vậy?
Nói với ông chủ?
Quý Thần nhìn về phía văn phòng của Tư Chính Đình rồi lập tức rụt cổ về. Anh ta nào dám động vào “ngọn núi lửa” này.
Có điều… bà chủ nói gì?
Bản kiểm điểm? Chép phạt nội quy một trăm lần?
Đấy là cái quỷ gì thế?
Quý Thần từ nhỏ đã đi theo Tư Chính Đình, nhiệm vụ vốn cũng chỉ là chăm sóc anh, hoàn thành việc anh sai sử. Trước đây anh ta cũng đã từng phạm nhiều sai lầm, nhưng Tư Chính Đình chưa bao giờ so đo với anh ta. Vậy mà trong thời gian này, anh ta đã liên tục phạm sai lầm hai lần, khiến ông chủ không thoải mái rồi, mà hai lần này đều có liên quan đến Trang Nại Nại.

Vì thế Quý Thần biết chuyện của Tư Chính Đình có thể sai sót một chút, nhưng còn chuyện của Trang Nại Nại…
Quý Thần tuyệt đối không dám chậm trễ, vội vàng điều tra từ đầu đến cuối sự việc.
Sau khi Quý Thần nghe được Mino phạt Trang Nại Nại chép nội quy công ty 100 lần thì liền thấy đầu như nứt ra!
Ông chủ là người bao che khuyết điểm cực kỳ, ngài ấy có thể ức hiếp bà chủ, nhưng nếu người khác dám ức hiếp…
Quý Thần lập tức sợ run người, không nói hai lời mà liền thân chinh đến văn phòng của Mino.
Lúc Mino trông thấy Quý Thần thì liền ngây cả người. Còn Quý Thần vừa xuống đến nơi liền mắng cô ta lút đầu.
“Cô làm việc thế này sao? Trước kia tôi thấy cô cũng là người thông minh nên mới đề bạt cô lên vị trí trưởng bộ phận. Trước kia cô làm việc cũng coi như là thỏa đáng, nhưng sao bây giờ lại càng lúc càng vớ vẩn! Trong bộ phận thiết kế còn rất nhiều người có năng lực hơn cô, cũng rất rất nhiều người có tài năng hơn cô! Sao ông chủ lại nâng đỡ cô, chắc hẳn cô rõ hơn tôi! Vì công ty cần thay máu nên mới để cô lên vị trí này! Nếu cô không muốn ngồi cái ghế trưởng bộ phận này nữa thì cứ nói thẳng, có rất nhiều người muốn thay thế cô!”
Mino bị mắng một tràng, tức đến nỗi ngực phập phồng. Cô ta cúi đầu, tuy vẫn tỏ vẻ khiêm tốn nghe nhưng bàn tay giấu trong túi áo đã siết chặt lại. Chuyện bị người khác răn dạy không hề nể nang chút nào này đã là chuyện của mấy năm trước.

Mấy năm qua, cuộc sống thuận buồm xuôi gió khiến cô ta đã quên mất cảm giác này.
Xuất thân của cô ta không cao, từ bé đã lớn lên ở quê. Gia đình nghèo khó nên từ bé cô ta đã nhận biết bao ánh mắt khinh bỉ của người đời. Vì thế cô ta đã thề, nhất định một ngày nào đó phải trở nên nổi bật. Nhưng bây giờ lại bị mắng lần nữa, lại còn là bị mắng vì con nhỏ đê tiện Trang Nại Nại kia!
Mino hít sâu một hơi, sau đó viền mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, tỏ ra uất ức nói, “Trợ lý Quý, tôi biết tôi có thể đi đến vị trí này đều là do ngài Tư nâng đỡ. Nhưng ngài nói lâu như vậy, tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?”
Quý Thần nghe vậy thì nghẹn lại, sau đó mới nói, “Tôi nghe nói vừa rồi lúc cô họp đã trừng phạt mấy nhân viên trong bộ phận các cô?”
Mino gật đầu, vẫn rất uất ức, “Ngài Tư lúc sáng chẳng phải đã nói bọn họ rảnh rỗi quá sao? Ngài ấy tức giận vì bọn họ túm tụm nói chuyện nên muốn tôi chỉnh đốn lại bộ phận thiết kế, chuyện này có gì sai sao?”
Quý Thần lại nghẹn, mãi lâu sau mới nói, “Nhưng mấy người đó bàn tán về Trang Nại Nại, cô trừng phạt Trang Nại Nại làm gì?”
Mino nghe vậy, nắm tay trong túi lại càng siết chặt.
Hóa ra là thế.
Hóa ra là Trang Nại Nại tố cáo?
Nhưng ngài Tư và Trang Nại Nại bây giờ… chẳng phải đã cãi nhau đến đổ vỡ rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui