Hello, Người Thừa Kế
Về phần Trang Nại Nại, cô vừa hô xong thì cũng thấy xấu hổ, thế nhưng cậy da mặt bản thân dày nên vẫn cố đứng đó nhìn phản ứng của Tư Chính Đình.
Biểu cảm của Tư Chính Đình vẫn chẳng chút thay đổi như trước, thậm chí đám người xung quanh dù não đang xoay đến điên cuồng cũng chỉ dám cúi gằm mặt, như thể bọn họ không hề nghe thấy hai vợ chồng nhà này chít chít meo meo với nhau.
Tay của Tư Chính Đình siết chặt cà vạt của mình, tiếp đó là ngẩng đầu lên rồi bĩnh tĩnh nói một câu.
“Cám ơn!”
Dứt lời, anh khom lưng chui vào xe, bộ dạng lịch sự lại cao quý.
Lập tức, tất cả các vệ sĩ đều nhất loạt chui lên xe, chiếc xe lăn bánh. Tư Chính Đình ngồi ở băng ghế đằng sau không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi chiếc xe hóa thành một chấm đen rồi biến mất ở đằng xa thì Trang Nại Nại mới rụt cổ lại, cô nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Tư Chính Đình thì không nhịn được phải ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt lại, học theo bộ dạng của Tư Chính Đình cùng với khẩu khí y hệt mà nhại lại lời anh.
“Cám ơn!”
Thật quá mức kiêu ngạo mà!
Nhưng mà hết lần này đến lần khác cô lại yêu chính cái sự kiêu ngạo đấy của anh là sao?
Trang Nại Nại vỗ vỗ mặt mình, có hơi nóng.
***
Hai vành tai của Tư Chính Đình hồng rực, mãi cho đến khi vào công ty thì mới biến mất.
Chỉ là trong cuộc họp buổi chiều, cái tay của Tư Chính Đình cứ chuyển chuyển cà vạt của mình mãi. Bình thường những lúc Tư Chính Đình không nhịn nổi nữa sẽ tháo lỏng cà vạ, đây chính là sự nhận thức của nhóm cao tầng với anh. Thế nên tiến độ của cuộc họp cao tầng này được đẩy nhanh lên rất nhiều. Thế nhưng đã như vậy rồi mà sao ngài Tư vẫn cảm thấy sốt ruột?
Đến khi họp xong xuôi rồi Tư Chính Đình mới đi thẳng vào phòng làm việc, lúc này anh đi tới trước gương, cởi cà vạt cùng cái cúc trên cùng ra thì mới phát hiện rằng cổ của anh đã hằn một vòng hồng nhạt.
Quý Thần nhìn không nổi nữa liền vội vàng lấy một cái áo sơ mi khác đưa cho anh. Tư Chính Đình do dự một chút, cuối cùng vẫn thay ra.
Anh ngồi trên bàn làm việc rồi đặt tài liệu qua một bên, lúc này mới nhìn về phía Quý Thần, “Lấy bản vẽ lễ phục kỉ niệm một trăm năm thành lập tới đây!”
Quý thẩn sửng sốt, cúi đầu xác nhận.
Một lát sau Quý Thần quay lại trình bản thiết kế lên, Tư Chính Đình cúi đầu nhìn bản thiết kế trang phục nữ, bản thảo do bộ thiết kế đưa lên anh vẫn thấy không vừa ý.
Tư Chính Đình cầm bút lên, trong đầu nghĩ về dáng vẻ của Trang Nại Nại rồi đặt bút vẽ lên. Dáng vẻ của anh rất nghiêm túc, bản thiết kế này đều ngập tràn tình yêu của anh.
Ngoài cửa, thư kí May đang ôm tài liệu vội vã chạy vào, đang định gõ cửa thì bị Quý Thần cản lại.
May không hiểu ra sao nhìn về phía anh ta: “Mấy tài liệu này quan trọng lắm đó, mỗi một hợp đồng đều có giá trị mấy triệu lận!”
Quý Thần cười, “Cô có biết ông chủ đang làm gì không?”
May lắc đầu, Quý Thần trả lời một cách thần bí.
“Ông chủ đang làm chuyện rất quan trọng.”
May sửng sốt một chút rồi lần theo ánh mắt của Quý Thần nhìn sang, liền phát hiện Tư Chính Đình đang vùi đầu nghiêm túc vẽ cái gì đó, dáng vẻ của anh cũng lộ ra mấy phần thành kính.
May ngây người.
Ngài Tư là đứa bé ngậm thìa vàng lớn lên, thế nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm túc chứ không giống những người thừa kế đuổi hình bắt bóng khác. Suốt bao nhiêu năm cho tới bây giờ cũng không có bất cứ chuyện nào có thể ảnh hưởng đến công việc của Tư Chính Đình. Thái độ của Tư Chính Đình đối với công việc đã lên đến mức khắc nghiệt, dẫn đến những thủ hạ dưới quyền cũng trở nên nghiêm túc trong công việc. Nhưng bây giờ anh lại vì một bản thiết kế mà bỏ qua những tài liệu đang cần gấp, như vậy có đáng giá không?
Nếu như Tư Chính Đình nghe được câu hỏi này thì nhất định anh sẽ cười nhạt một cái rồi trả lời: Vì Trang Nại Nại thì làm cái gì cũng đều đáng giá.
Bởi vì dù là năm năm nay cô đã mang đến nhiều đau khổ cho anh, thế nhưng Tư Chính Đình biết rất rõ rằng cô chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...