TAnh không ngờ cô lại thẳng thắn, thành khẩn khai báo như thế. Tư Chính Đình thấy không quen lắm, liền không lên tiếng.
Trang Nại Nại thấy anh như vậy, còn tưởng là anh không muốn cho vay. Nhưng cô cũng biết, yêu cầu này của cô hơi vô lý và bốc đồng. Cô chưa hề kiếm một xu nào cho cái nhà này, nhưng lại đòi anh tiền chỉ vì cô là vợ anh. Trong lòng Trang Nại Nại bắt đầu thấp thỏm, liệu anh có cảm thấy cô được chiều quá mà đòi hỏi quá đáng không?
Hay là thôi vậy, tám triệu này cô lại nghĩ cách khác. Nếu thật sự không kiếm được thì đi đòi Cố Đức Thọ!
Nghĩ xong, Trang Nại Nại vừa cười vừa ngẩng đầu lên, đang định nói chuyện thì đã thấy Tư Chính Đình đứng dậy, “Đi ăn cơm.”
Trang Nại Nại: “…”
Anh thế này là đồng ý hay không? Cho một câu chắc chắn đi!
Nhưng Tư Chính Đình nói xong câu đó liền đi về phía cửa, đứng đó quay đầu lại nhìn Trang Nại Nại, trên khuôn mặt bình thản không hề có biểu cảm gì: “Còn chưa đi?”
Trang Nại Nại lập tức vội vàng đuổi theo, tươi cười nịnh nọt.
Tư Chính Đình lạnh lùng kiêu ngạo đi đằng trước, cái đuôi đi theo sau thì lại mang dáng vẻ nịnh nọt. Thế này khiến Trang Nại Nại thoáng chốc cảm thấy như mình trở lại thời cấp 3. Bất kể là năm năm trước, hay năm năm sau, ngoại trừ lần chia tay đó, hình như lần nào cô cũng đều bị anh lấn át.
Ngay cả quản gia và mấy người còn lại thấy cũng đều ngây cả người. Sáng nay thiếu phu nhân vẫn còn mang dáng vẻ tôn trọng xa cách với cậu chủ, sao chỉ một lát mà thiếu phu nhân đã không tức giận nữa, lại còn ân cần nịnh nọt thế này?
Họ vốn lo cậu chủ quá lạnh lùng kiêu ngạo, không biết yêu đương, không biết xử lý quan hệ vợ chồng, nhưng bây giờ xem ra… Chậc chậc, thì ra cậu chủ mới là cao thủ trong chuyện này! Thủ đoạn dạy vợ này cũng thật tài tình!
Hai người vừa ngồi xuống bàn cơm thì ngoài cửa truyền đến tiếng động, Tư Tĩnh Ngọc đã về. Trang Nại Nại bị bệnh lần này, sau khi về nhà lại phát hiện Đinh Mộng Á đã dọn đi rồi. Hình như vì áy náy nên mấy hôm nay, ngày nào bà cũng gọi điện cho quản gia để hỏi thăm tình hình, nhưng lại không trở về lần nào. Còn Tư Tĩnh Ngọc thì cứ như mọc rễ ở đây, ngày nào cũng đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm.
Chị ấy vừa vào cửa liền cười tủm tỉm nói, “Ôi chao!!! Thức ăn thơm quá!”
Nói rồi, thay dép lê, xắn tay áo lên rồi đi vào phòng vệ sinh để rửa tay.
Trong phòng ăn, người giúp việc vội vàng xới một bát cơm lên. Tư Tĩnh Ngọc không hề khách sáo mà ngồi xuống, sau đó liền nhìn thẳng Trang Nại Nại, “Ừm, sắc mặt hôm nay tốt hơn, xem ra bệnh của em cũng đã đỡ. Thế này thì chị yên tâm rồi.”
Trang Nại Nại mấy hôm nay cũng coi như là thân thiết với Tư Tĩnh Ngọc, nghe vậy liền cười.
Mọi người ăn cơm xong, Trang Nại Nại đi theo sau lưng Tư Chính Đình lên tầng. Tư Chính Đình thấy cô gái này lại có dấu hiệu biến thành kẹo da trâu thì thở dài, bước chân vốn đi về phía thư phòng lại quay sang hướng về phòng ngủ. Đã mấy ngày anh không về phòng ngủ rồi. Thấy anh như vậy, trong lòng Trang Nại Nại thật sự vừa vui vừa kích động.
Sau khi kết hôn với anh, cô thật sự muốn ở chung cùng anh thật tốt đẹp. Dù mấy hôm trước, anh dùng thẻ ngân hàng để nhục nhã cô, nhưng cô cũng không muốn rời xa anh.
Trong cuộc sống chung của vợ chồng, sợ nhất chính là ở riêng.
Anh vừa khó tính, lại vừa kiêu ngạo như thế, Trang Nại Nại thật không biết làm thế nào để dỗ anh về phòng. Bây giờ anh lại chủ động về, có phải như thế là hai người làm lành rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...