Tư Chính Đình ngồi sau bàn làm việc, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn. Ở bên kia, Quý Thần đã có kết quả.
“... Ông chủ, thiếu phu nhân vừa mua một căn hộ ở Bắc Tam Hoàn.”
Mua nhà?
Tư Chính Đình nhướng mày, cô gái này mua nhà để làm gì?
Cô muốn đầu tư, hay là...
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tư Chính Đình siết chặt hai tay.
Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn ly hôn với anh, đang tạo đường lui để trốn tránh anh?
Vừa nghĩ đến đó, anh lại nghe Quý Thần nói tiếp, “Ông chủ, tôi đã tiện thể điều tra lịch sử giao dịch, căn hộ đó đứng tên mẹ nuôi của thiếu phu nhân, bà Trang Mỹ Đình.”
Tư Chính Đình ngây người.
Đứng tên mẹ Trang... cô đang tìm đường lui cho mẹ Trang!
Cúp điện thoại, anh ngồi một mình trong thư phòng ngây người rất lâu.
Anh đã biết cô có thể trả giá tất cả vì mẹ Trang từ lâu. Bản thân cô dù không có nhiều bạn bè, nhưng lại là một người trọng tình trọng nghĩa. Vì thế, người anh thích, anh yêu, thật sự là một người rất tốt.
Cố gắng gạt bỏ mùi chua nồng nặc trong lòng, đôi mắt Tư Chính Đình lại trở nên ác liệt.
Chẳng phải cô không dám nói là tiền đi đâu rồi sao? Vậy anh càng không nói cho cô biết, để cô một mình lo lắng đi. Hoặc là... vì áy náy, cô còn có thể bồi thường tổn thất cho anh phần nào?
Nghĩ vậy, Tư Chính Đình hơi nhếch môi lên.
***
Trang Nại Nại về phòng ngủ, đâu biết được tâm tư của Tư Chính Đình. Một mình cô đi qua đi lại trong phòng như kiến trên chảo lửa, lo lắng đến nóng ruột nóng gan.
Mười triệu... mười triệu thì làm sao mà bù được?
Cô lúc này chỉ hận không thể băm tay mình ra, sao cô lại muốn đi mua nhà cho mẹ chứ!
Trang Nại Nại ngồi trên sofa, vò đầu bứt tai. Nếu cô nói với Tư Chính Đình rằng cô đã tiêu mất tiền của anh rồi, liệu anh có lại tức giận không? Quan hệ vất vả lắm mới dịu đi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà!
Đòi lại đồ đã tặng, Tư Chính Đình đúng là keo kiệt!
Trang Nại Nại mắng mỏ anh mấy trăm lần ở trong lòng, cuối cùng lại cúi gằm mặt.
Một lát sau, cô lại ngẩng phắt lên. Không được, cô phải nghĩ cách. Mười triệu này với anh chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng đối với cô thì lại là con số quá lớn.
Đã cho cô ăn rồi mà còn muốn cô nhè ra?
Không có cửa đâu!
Trang Nại Nại nghĩ vậy thì liền đảo mắt, cầm điện thoại đăng nhập vào Weibo, tìm một bài đăng đã từng đọc. Bài đăng đó nói về một đôi nam nữ đã chia tay, chàng trai đòi cô gái những thứ anh ta đã mua cho cô ấy, còn yêu cầu cô gái phải trả tiền những bữa ăn mà anh ta mời cô. Cô gái đó tức không chịu được nên đã đăng lên weibo. Dưới bài đăng đã có một đống bình luận. Nếu để Tư Chính Đình thấy bài đăng này, liệu anh có ý thức được rằng cách làm của anh không ổn?
Cứ làm vậy đi!
Trang Nại Nại cảm thấy cô thật thông minh. Nhưng lúc đang hào hứng chạy ra cửa, cô chợt dừng bước.
Cô cứ xông đến như vậy thì chẳng phải mục đích quá rõ ràng rồi sao?
Nghĩ ngợi một lúc, Trang Nại Nại dứt khoát quay đầu lại, lưu bản thiết kế vào USB, sau đó mới kích động chạy xồng xộc vào thư phòng của Tư Chính Đình.
Trong thư phòng.
Tư Chính Đình đang duyệt văn kiện, lại nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên từ bên ngoài. Trong cái nhà này, người dám quấy nhiễu lúc anh làm việc chỉ có một.
Tư Chính Đình nhướn mày, vừa ngước mắt lên liền nghe cửa mở, cái đầu nhỏ xinh của Trang Nại Nại thò vào thám thính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...