Từ lần trước bị Tư Chính Đình thấy trình duyệt web, Trang Nại Nại liền cài mật khẩu cho điện thoại, nhưng nếu có tin nhắn gửi đến thì vẫn có thể thấy trên màn hình.
[Đàn em, mấy ngày nay khá bận nên không quan tâm tới em được, công việc thế nào rồi?]
Thấy tin nhắn này, sắc mặt Tư Chính Đình trầm xuống trong nháy mắt. Đàn anh đàn em gì gì đó là dễ nảy sinh tình cảm nhất.
Không quan tâm cô? Vậy tin nhắn này là gì?
Tâm trạng Tư Chính Đình chùng xuống, anh nhíu mày ngồi trên sofa.
Trang Nại Nại tắm xong, mặc đồ ngủ đi ra. Thấy Tư Chính Đình vẫn ngồi trên ghế sofa ôm laptop không biết đang làm gì. Đã quen với dáng vẻ này của anh nên Trang Nại Nại không thấy gì khác thường, cô liền bò trên giường nghịch điện thoại của mình. Vì vậy, thấy được tin nhắn của đàn anh Tô Cẩm Huy.
Tuy ở công ty rất tốt, nhưng mỗi ngày đều bị Trương Siêu Văn xoi mói như vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu gì. Bây giờ có người quan tâm như mình vậy, Trang Nại Nại có cảm giác rất ấm áp.
Cô nhanh chóng trả lời lại đối phương.
[Cám ơn đàn anh quan tâm, tất cả đều tốt ạ.]
Cô hồn nhiên không phát hiện, khi cô vừa gửi tin nhắn này đi thì laptop của Tư Chính Đình vang lên một tiếng “tít”.
Dường như đối phương đang đợi cô trả lời, cho nên vừa có tin nhắn là trả lời ngay.
[Vừa gia nhập công ty, chắc chắn sẽ có chuyện không vui hoặc gặp khó khăn. Có chuyện gì thì có thể tới tìm anh.]
[Vâng ạ. Đúng rồi đàn anh, ngày mai lãnh lương, em sẽ trả anh tiền.]
[Không cần gấp, có gì cần giúp thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào.]
Nói với anh bất cứ lúc nào sao?
Mắt Trang Nại Nại sáng lên.
[Đàn anh, anh có phần mềm Illustrator không? Có thể gửi cho em không?]
Illustrator là một phần mềm vẽ vector, được sử dụng để tạo ra những sản phẩm thiết kế. Trên mạng có bản lậu nhưng dùng không tốt, người làm nghề thiết kế trang phục như bọn họ, phần lớn đều dùng phần mềm chính hãng. Chỉ là một phần mềm, không vi phạm nguyên tắc của công ty, một cái nhấc tay mà thôi.
[Không thành vấn đề.]
[Cám ơn đàn anh.]
[Lại cám ơn suông.]
Trang Nại Nại cười xấu hổ, từ sau chuyện hôm đó, bọn họ không liên lạc gì với nhau.
Mấy hôm trước, cô nghe nói Tô Cẩm Huy có bạn gái, cho nên có lẽ là cô đã hiểu lầm đối phương. Nghĩ sâu thêm nữa, có lẽ là do bản thân cô tự luyến, tưởng Tô Cẩm Huy để ý cô. Có điều, nếu vậy thì thoải mái hơn rồi.
Trang Nại Nại nhanh chóng trả lời lại.
[Đợi lãnh lương em mời anh đi ăn.]
Gửi xong tin nhắn này, bỗng cảm giác được không khí lạnh lẽo truyền đến, cô ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn Tư Chính Đình đang ngồi trên sofa. Hình như người này gặp chuyện gì đó không vui, cho nên lúc này cả người mới tỏa ra hơi lạnh. Lần này người gây chuyện… chắc chắn là không phải cô rồi.
Trang Nại Nại xác định cái gì mình cũng không làm. Vì vậy lặng lẽ xuống giường, định rót nước nóng uống.
Máy nước uống ở bên kia phòng, muốn tới đó Trang Nại Nại phải đi qua Tư Chính Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...