Bé Lười cần làm phẫu thuật tim.
Bé còn nhỏ, sau khi làm phẫu thuật xong cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, đồng thời bác sĩ cũng bảo về sau nhất định không được vận động mạnh.
Trang Nại Nại ở phòng bệnh nhìn con trai, bé ngủ rất sâu, khuôn mặt vẫn căng chặt như cũ, cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé rồi nghĩ đến những chuyện xảy ra khi mình mang thai, cảm thấy như biết trước đã chẳng làm như vậy.
Trang Nại Nại cúi đầu, Tư Chính Đình đứng bên cạnh, Bé Nháo cũng bướng bỉnh không chịu ngủ mà cứ canh cạnh Bé Lười, nhưng vì vẫn là trẻ con cho nên đến cuối cùng vẫn không chống được cơn buồn ngủ, thành ra hai đứa nhóc cùng nhau ngủ trên giường.
Trang Nại Nại lau nước mắt, cắn môi.
Tư Chính Đình thở dài, nói: “Em yên tâm đi, anh đã hỏi bác sĩ rồi, dù cho đã làm phẫu thuật tim nhưng chỉ cần sau này để ý là sẽ không có vấn đề gì cả, nhà chúng ta có điều kiện, thằng bé lại càng không thể xảy ra chuyện gì được”
Trang Nại Nại nghe vậy chỉ gật đầu.
Tư Chính Đình vỗ vai cô rồi đứng lên đi ra ngoài, so với Trang Nại Nại, anh đầu lo lắng ít hơn cố, nhưng anh không thể làm theo cảm tính được, trong nhà vẫn còn một người già cần anh an ủi.
Nhưng khi ra ngoài phòng bệnh, Tư Chính Đình phát hiện không thấy Tiểu Khải đầu, anh nhíu mày rồi đi loanh quanh một vòng, cuối cùng phát hiện ông đang ở phòng của bác sĩ trưởng khoa.
“Rốt cuộc thì chắt trai của tôi có thể sống được bao lâu?”
Bác sĩ nặng nề nói: “Tôi không thể nào trả lời được câu hỏi này! Tim của cậu bé không tốt, yếu hơn người bình thường nhưng nếu được chăm sóc dựa theo điều kiện của gia đình ngài thì có sống đến già cũng không thành vấn đề.”
Tiểu Khải nhíu mày, thở dài, nhưng tim cũng không vì vậy mà thả lỏng ra.
Tiếu gia mấy đời toàn con một, có một người con trai đã rất khó khăn rồi, hiện giờ vất vả lắm mới có được một đứa chất trại mà sao lại như thế này...
Tư Chính Đình nghe hai người nói chuyện lại nhìn bộ dạng của Tiểu Khải cũng chỉ đành thở dài, anh không bước vào phòng mà xoay người rời đi.
Nhà họ bây giờ có tận ba người nằm viện, thật là...
Vì Bé Lười đã qua cơn nguy hiểm, kết quả khám không có chuyện gì lớn nên mọi người trong nhà cũng thả lỏng hơn. Tân Tân sắp tỉnh lại, anh đi thăm Tân Tần đầu tiên rồi mới đến phòng bệnh của Tư Tĩnh Ngọc, vừa mới vào phòng đã thấy cô đang ngồi đờ ra đó.
Anh bước lên, hỏi: “Chị sao thế?”
Tư Tĩnh Ngọc chỉ vào tivi: “Em nhìn kìa.”
Tư Chính Đình quay đầu thấy bản tin đang chiếu lên tivi.
Vùng núi Hà Bắc xuất hiện sói, có khách du lịch đi nhầm nên bị tấn công, may mà được người dân địa phương cứu nhưng vẫn gãy một chân và cả mặt bị thương, trên người có rất nhiều vết cắn xé, khí quản đã bị cắn nát, hiện giờ đang được đưa vào viện cấp cứu.
“... Qua trao đổi với bác sĩ cho biết, bệnh nhân này dù được cứu sống nhưng cái chân bị cắn đứt không thể nối lại, hơn nữa vì quá nhiều vết thương trên người đã được xác định là bại liệt, cả mặt bị tàn phá, không thể nói chuyện được nữa. Hiện nay đang là mùa du lịch nên mong các du khách chú ý an toàn...”
Tư Chính Đình nhìn bản tin, con ngươi khẽ co lại: “Làm sao?”
Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu: “Sao chị cứ thấy người kia giống Bạch Nguyệt vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...