Hello, Người Thừa Kế
Thi Cẩm Ngôn siết chặt tay rồi quay đầu nhìn Tư Chính Đình, nói: “Chính Đình, tôi làm phiền cậu một chuyện”
Tư Chính Đình không chút do dự nói: “Anh cứ nói đi.”
Thị Cẩm Ngôn rũ mắt, trong ánh mắt đó ngập tràn sát ý.
Hai người trao đổi mấy câu, Tư Chính Đình cầm di động lên gọi điện thoại, bất chợt anh quay lại nhìn Thi Cẩm Ngôn: “Bạch Nguyệt có lời muốn nói với anh”
Thị Cẩm Ngồn cầm lấy di động, lập tức nghe được tiếng rồng đã khản giọng của cô ta: “Thi Cẩm Ngôn! Chuyện của Diều Đằng tôi đã nói cho Tân Tân biết rồi! Tôi cho anh biết, ha ha ha, thằng bé sẽ nói cho Tư Tĩnh Ngọc, cô ta sẽ phải đau khổ! Tao muốn cả nhà chúng mày phải đau khổ!!!”
Giọng điệu điên rồ của cô ta truyền qua điện thoại nghe không rõ, nhưng những câu này của cô ta khiến Thi Cẩm Ngôn híp mắt, đối diện anh là đàn em của Tư Chính Đình, sẵn sàng nghe lệnh của Thi Cẩm Ngôn.
Thi Cẩm Ngôn hờ hững nói gì đó, vẻ mặt thờ ơ lại lộ ra một chút cảm giác lạnh lùng.
***
Giữa sườn núi.
Vì lo lắng cho tình hình của Tân Tân cho nên Thi Cẩm Ngôn ôm con trai cùng một nhóm người xuống núi trước, một đám còn lại sẽ áp giải hai tên côn đồ cùng Bạch Nguyệt.
Hai tên côn đồ cúi gằm, tỏ vẻ bất lực.
Thế nhưng Bạch Nguyệt bị đánh đến bầm dập, tại cũng bị cắt một nửa, cả người nhuốm mùi tanh tưởi của máu mà ánh mắt của cô ta vẫn không thành thật, đảo khắp nơi.
Mấy vệ sĩ theo lần này đều là vệ sĩ riêng của nhà họ Tư, người cầm đầu chính là Đại Tráng. Đại Tráng nghe Thi Cẩm Ngôn nói thì trong mắt có chút kinh ngạc, tiếp đó lại lạnh lùng trả lời: “Được, tôi biết rồi”
Anh ta cúp máy, làm như không có việc gì mà liếc mắt với Bạch Nguyệt rồi nhìn sang người của mình: “Trông coi cô ta cho kỹ!”
“Ngài Thi đã tìm được ba ruột của con cô rồi, nó sẽ được ba của nó chăm sóc cho nên sau khi trở về cô sẽ bị bắt! Dám bắt cóc con cháu của Tư gia, tao thấy chúng mày chán sống quá rồi!”
Bạch Nguyệt nghe vậy lập tức ngẩng đầu: “Tại sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy?”
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần chết chung nhưng đến bây giờ Bạch Nguyệt mới nhận ra cô ta không muốn chết. Cô ta vốn nghĩ may là chưa gây nên chuyện giết người, tiếp theo có thể vịn vào cớ đang cho con bú thì dẫu có bị tuyên án tử hình, cô ta cũng chưa chết ngay được.
Nhưng nếu đứa bé được giao cho ba nó...
Bạch Nguyệt cuống lên! Cô ta không thể bị đưa về!
Cô ta cắn môi, nhìn Đại Tráng đi tới xem người áp giải bên cạnh mình, lặng lẽ nói cái gì đó, lúc này...
Tuy rằng Bạch Nguyệt bị đánh cho cả người toàn là vết thương nhưng khát vọng sống sót khiến cô ta bộc phát hết sức lực tiềm ẩn. Nhân lúc không ai chú ý, cô ta liền giằng dây thừng ra, hô to một tiếng rồi chui thẳng vào cánh rừng bên cạnh.
Nếu chạy trên đường lớn thì chỉ một chốc một lát thôi là đã bị bắt rồi, nhưng trong rừng thì không như vậy, đám người kia chạy trong rừng chắc chắn không dễ dàng.
Nghĩ vậy nên cô ta chạy nhanh hơn, sau đó cô ta nghe thấy tiếng Đại Tráng hô lớn đằng sau: “Bắt cô ta lại, bắt lại! Không được để cô ta thoát!”
Lời này kích thích Bạch Nguyệt càng chạy nhanh hơn, ngay sau đó cô ta nhanh chóng mất hút khỏi tầm mắt của mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...