Tại sao tôi phải cho cô?
Một câu nói vừa tuyệt tình vừa lạnh lùng.
Bạch Nguyệt cảm thấy toàn thân lạnh run, cắn môi nói: “Thi Cẩm Ngôn, anh đừng có quá đáng!”
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Tôi có quá đáng hay không, cô hiểu rõ hơn tôi mà”
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, lòng Bạch Nguyệt thắt lại.
Cô ta biết mình phải giữ lý trí, nhưng lúc này cô ta không ngăn được cơn giận của mình.
Cô ta thở phì phò, ngực phập phồng dữ dội, “Thi Cẩm Ngôn, vì sao ngay cả năm triệu anh cũng không cho tôi? Chúng ta là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mẹ tôi và ba anh là đồng nghiệp. Tại sao anh có thể làm như vậy? Thi Cẩm Ngôn, chúng ta cũng là người yêu bốn năm đại học, đứa bé này là con của anh. Tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?”
Bạch Nguyệt kích động hét lên, còn Thi Cẩm Ngôn vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt không hề thay đổi. Thậm chí, sự lạnh nhạt của anh khiến người ta cảm thấy trái tim của anh được như làm bằng bằng vậy.
Đúng vậy, trái tim của anh được làm bằng bằng! Nếu không, cô ta thích anh đã nhiều năm như vậy, sao anh chưa từng động lòng?
Cô ta cho rằng Thi Cẩm Ngôn của lúc này đã là lạnh lùng nhất rồi, không ngờ câu nói tiếp theo của anh lại càng khiến cô ta tổn thương hơn, “Bởi vì cô không xứng!”
Từng câu từng chữ như cây búa nện mạnh vào trái tim Bạch Nguyệt, khiến cô ta đau đớn đến mức chỉ thở thôi cũng thấy đau.
Cô ta đứng thở dốc, bụng đau âm ỉ, toàn thân run rẩy vì tức giận. Một tay cô ta ôm đứa bé, một tay đỡ bụng, “Thi Cẩm Ngôn, dù tôi có không xứng đi chăng nữa thì nó cũng là con của anh!”
Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng cảnh sát đã cầm kết quả DNA đi tới. Cô ta cười giễu, gần như điên cuồng hét lên: “Thi Cẩm Ngôn! Anh đừng làm việc quá tàn nhẫn! Khi xem kết quả xét nghiệm rồi, tôi sẽ đi kiện anh, đòi cho con tôi một phần ba tài sản của anh.”
Cô ta đi tới trước mặt cảnh sát, giơ tay ngắn động tác mở kết quả xét nghiệp của cảnh sát, rồi nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn, “Thi Cẩm Ngôn, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng. Rốt cuộc anh có cho tôi tiền hay không? Chỉ cần năm triệu, chúng ta không cần phải làm loạn lên đến mức khó coi thế này”
Dù có kết quả xét nghiệm đi nữa thì bản thỏa thuận giữa cô ta và Thị Cẩm Ngôn vẫn còn ở đó. Vì vậy, cô ta khó có thể lấy được tiền từ anh. Có điều, nếu tìm được luật sư giỏi thì không phải là không thể.
Nhưng tất cả những điều này đều không bằng việc bọn họ có thể giải quyết riêng.
Các phóng viên không nhịn được thì thầm với nhau, có người còn khuyên Thi Cẩm Ngôn, “Anh Thi, anh là nhân vật có mặt mũi, kéo loại chuyện này lên tòa cũng rất khó coi. Tôi thấy hay là anh giải quyết riêng đi. Đối với anh mà nói, năm triệu đầu có nhiều”
Phóng viên nói chuyện thật sự muốn tốt cho Thi Cẩm Ngôn. Bạch Nguyệt thuộc về loại người chân trần không sợ mang giày. Nhà họ Tư và nhà họ Thi còn ở trong giới thượng lưu, làm lớn chuyện này lên thì sẽ rất mất mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...