Thi Cẩm Ngôn nhíu mày, nở nụ cười gằn, “Những lời này của cô thật thú vị. Đứa bé không phải của tôi, tôi không muốn nhận thì có làm sao?”
Bạch Nguyệt trợn mắt nhìn Thị Cẩm Ngôn, cảm thấy anh quá vô liêm sỉ. Cô ta cắn môi, lui về sau một bước, ôm đứa bé lên, “Thi Cẩm Ngôn! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Bởi vì Tư Tĩnh Ngọc mang thai, anh không cần máu cuống rốn của đứa bé này để cứu Tân Tân nữa, cho nên anh không nhận con sao?”
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Cô nói đúng, tôi không cần đứa bé này tới cứu Tân Tân. Nó và Tân Tân không cùng cha không cùng mẹ, xác suất trùng tủy quá thấp”
Bạch Nguyệt thấy anh luôn miệng nói đứa bé không phải là con của mình thì tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Phụ nữ vừa sinh con xong, tâm trạng vô cùng thất thường, cô ta hét lên một tiếng chói tai: “Thi, Cẩm, Ngôn!”
Đối mặt với Đinh Mộng Á, cô ta có thể giả vờ nhu nhược. Nhưng đối với một người phụ nữ mà nói, chuyện không thể chịu được nhất chính là cha của con mình không nhận nó.
Bạch Nguyệt cắn môi, tất cả ngụy trang đều sụp đổ. Cô ta bình tĩnh nhìn Thị Cẩm Ngôn, “Đứa bé này bị hội chứng Down, nó vốn rất đáng thương rồi mà anh còn không nhận nó! Anh cảm thấy nó làm cho anh mất mặt sao? Thi Cẩm Ngôn, nó là con của anh!”
Dứt lời, Bạch Nguyệt liền khóc toáng lên, lần này là khóc thật.
Lúc đầu, cô ta tưởng rằng sinh con ra là có thể uy hiếp được Thi Cẩm Ngôn, bắt anh đối xử tốt với cô ta, ít nhất cũng được một khoản bồi thường. Cho nên trước khi sinh, cô ta tràn đầy mong chờ với đứa bé trong bụng. Thật không ngờ rằng cô ta lại sinh ra một đứa bại não, điều này đã đủ làm cô ta tuyệt vọng lắm rồi. Dù sao cũng là con ruột của mình, cô ta có xấu xa đến mức nào đi nữa thì cũng không thể không thương.
Bây giờ thì sao?
Đứa bé ở đây, nhưng Thị Cẩm Ngôn không nhận nó? Dựa vào cái gì mà không nhận nó?
Bạch Nguyệt khóc vô cùng thể thảm, thê thảm đến mức khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy chua xót.
Trong bầu không khí chua xót đó, Thi Cẩm Ngôn lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, đứa bé này thật sự không phải con của tôi. Dù cô có khóc thì tôi cũng sẽ không nhận. Tôi không phải là trạm thu nhận trẻ con”.
Bạch Nguyệt gào lên: “Sao nó không phải là con của anh? Làm sao có thể? Rõ ràng nó là con của anh!”
Thị Cẩm Ngôn bình tĩnh nói: “Chứng cứ đâu?”
Bạch Nguyệt sững sờ, “Anh muốn chứng cứ gì?”
Thị Cẩm Ngôn cười châm chọc, “Không có chứng cứ mà cô dám nói nó là con của tôi? Vậy có phải bất cứ kẻ nào ôm một đứa bé tới đây đều có thể nói đó là con của tôi không?”
Bạch Nguyệt cắn môi, “Hai chúng ta cùng nhau thụ tinh nhân tạo ở bệnh viện”
Thi Cẩm Ngôn rũ mắt xuống, “Phải không?”
Phải không?
Bạch Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Cô ta đột nhiên nhớ tới lần làm thụ tinh nhân tạo, cô ta và Thị Cẩm Ngôn đều dùng tên giả, bởi vì đây là yêu cầu của anh.
Lúc đó cô ta thấy không sao cả, chỉ cần sinh đứa bé ra là được rồi. Thật không ngờ... Bạch Nguyệt nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ độc ác, “Thi Cẩm Ngôn, anh, anh...”
“Hồ sơ trong bệnh viện ghi tên người quyên tinh là Lý Nhị Cẩu, cô có muốn tôi tìm anh ta giúp cô không?”
Tìm một tên ăn mày trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn không phải là một việc đơn giản. Có điều, nếu cô ta muốn thì anh có thể tìm giúp.
Nghĩ tới đây, nụ cười châm chọc bên môi Thị Cẩm Ngôn càng sâu hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...