Đã bao lâu kể từ khi Diêu Đằng chết, cô không lộ ra dáng vẻ này rồi?
Anh bỗng thấy rất vui, điều này chứng tỏ Tư Tĩnh Ngọc đã bước ra khỏi nỗi buồn rồi.
Nghĩ tới đây, anh bước nhanh lại chỗ cô, giả vờ hung dữ, “Em giỏi lắm, dám trêu anh! Xem anh có tha cho em không nhé?”
Dứt lời, anh đưa tay ra cù cô.
Tư Tĩnh Ngọc ưỡn bụng lên, “Anh cù em đi, không sợ làm con gái bị thương thì anh cứ cù đi”
Cô tỏ ra rất hùng hồn khiến Thị Cẩm Ngôn phải chịu thua lắc đầu, bàn tay vốn đang cù cô đổi thành dìu cổ đi, “Bụng em lớn như vậy rồi, đừng có nghịch nữa. Chẳng may bị thương thì phải làm sao?”
Tư Tĩnh Ngọc mím môi cười.
Trước đây, lúc nào Thị Cẩm Ngôn cũng rất nghiêm túc, trong mấy tháng nay, anh vì dỗ dành cổ mà thay đổi rất nhiều. Những tổn thương mẹ Thi gây ra cho cô, cô cứ nghĩ cả đời này sẽ không qua được. Nhưng bây giờ cô cảm thấy tất cả đều trở nên tươi sáng hơn rồi. Khi trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô phát hiện được sống vui vẻ mới là quan trọng nhất. Quên hết những chuyện không vui đi mới làm bản thân mình sống tốt hơn được. Bây giờ, Tư Tĩnh Ngọc hoàn toàn tin tưởng câu nói này, mà cô cũng cố gắng để bản thân sống thật vui vẻ.
Bởi vì trên thế giới này, có một người đàn ông đã vì cô mà bỏ cả tính mạng.
Bởi vì trên thế giới này, có một người đàn ông vì cô mà từ bỏ tất cả.
Con người khi còn sống có thể gặp được một trong hai người đã là rất may mắn rồi.
Nhưng Tư Tĩnh Ngọc cổ có tài đức gì mà lại có thể gặp được cả hai người.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Tư Tĩnh Ngọc càng rực rỡ hơn. Cô nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, hỏi với giọng điệu thương lượng: “Anh định đặt tên con gái mình là gì?”
Thi Cẩm Ngôn cười, “Anh đã nghĩ xong rồi”
Tư Tĩnh Ngọc, “Tên gì?”
Trong lòng cô chợt có chút mất mát, vì anh chưa hỏi ý kiến của cô.
Thật không ngờ, giây tiếp theo lại nghe được một cái tên từ Thi Cẩm Ngôn: “Thi Niệm Diêu”
Niệm Diệu...
Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người, cảm thấy rất cảm động. Cô nghiêng đầu nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Ôi, bình giấm chua không ăn giấm nữa à ~”
Thi Cẩm Ngôn cười tươi đáp, “Không ăn giấm, giờ anh cảm thấy vô cùng cảm kích anh ấy”
Dù Diệu Đằng đã từng làm gì thì ngay khoảnh khắc anh dùng tính mạng của mình cứu Tư Tĩnh Ngọc, tất cả ân oán đều đã tan biến thành mây khói hết cả rồi.
*
**
Cùng lúc đó, trong một bệnh viện tư nhân. Bạch Nguyệt nằm trên giường tròn bảy tháng, bắt đầu trải qua đau đớn sinh nở. Cô ta cắn môi, làm theo lời bác sĩ nói, hít vào, thở ra...
Trong quá trình sinh, cô ta không nhịn được nếu người bên cạnh, hỏi: “Vì sao lại sinh trước ngày dự sinh? Có phải cái thai bị sao không?”
Bạch Nguyệt mang thai sau Tư Tĩnh Ngọc một tháng, nhưng còn một tháng nữa Tư Tĩnh Ngọc mới sinh, có nghĩa là cô ta sinh trước ngày dự sinh hai tháng, coi như là sinh non.
Người phụ nữ phụ trách ca sinh của cô ta quát: “Làm sao tôi biết được? Bây giờ cô suy nghĩ nhiều như thế có tác dụng gì không? Tôi đã sớm nói với cô không nên sinh đứa con này rồi. Có xảy ra chuyện gì thì bệnh viện của chúng tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”
Dứt lời, người phụ nữ kia không nhịn được nói thêm: “Sắp sinh con rồi mà còn không thấy cha đứa nhỏ đến liếc một cái.”
Bạch Nguyệt vốn đang cảm thấy đau, nhưng khi nghe người phụ nữ nói như thế, cô ta liền nổi giận, dùng sức một cái, có vật gì đó ấm áp tuột ra khỏi cơ thể.
Bạch Nguyệt thở phào, chợt nghe y tá hét lên: “A!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...