Hello, Người Thừa Kế
Hiện tại Tư Tĩnh Ngọc cũng chẳng cần Diệu Đằng giục cũng vội vàng lái xe vào sảnh tầng một của tòa nhà | bỏ hoang kia.
Chiếc xe dừng lại, xung quanh trống trải, gạch men đã vỡ hết cả để lộ mặt tường xi măng xám ngoét bên trong, lâu ngày không có ánh mặt trời lại không có người ở khiến nơi đây có cảm giác rất u ám.
Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, cô biết lúc này đã không thể trốn được nữa, chỉ thấy Diêu Đẳng xuống xe, ngửa đầu đánh giá xung quanh.
Tư Tĩnh Ngọc nắm được cơ hội rồi bất ngờ mở cửa xe, hô lên: “Lâm Hi Nhi! Nghĩ cách trốn ra đi! Đừng xuống đây! Diều Đằng muốn giết em đấy!”
Cô đã nín nhịn suốt dọc đường, lúc này được hô lên như vậy khiến cả tòa nhà đều vang vọng tiếng nói của cô.
Thường Hinh Dư lập tức bật dậy, vòng qua hai chỗ ngồi rồi vươn tay về phía trước: “Mày câm mồm!”
Nói rồi cô ta bịt miệng cô lại.
Tư Tĩnh Ngọc híp mắt nhìn xung quanh, trong đầu nhanh chóng tính toán biện pháp.
Hiện tại Diêu Đằng cầm súng đứng bên ngoài, đối phó với Thường Hinh Dư thì cô chẳng có gì phải sợ.
Hơn nữa coi như cô đánh lại Thường Hinh Dư thì Diệu Đằng cũng không đứng yên, lúc Tư Tĩnh Ngọc đang định đánh trả thù của xe bên cạnh đột nhiên bị mở ra, Tư Tĩnh Ngọc cứng người rồi thấy Diêu Đằng vươn một cánh tay vào.
Tư Tĩnh Ngọc có chặt người lại, quay lưng về phía anh ra để tự bảo vệ mình, cô cứ nghĩ Diều Đằng sẽ làm gì đó với mình nhưng không ngờ một giây kế tiếp lại nghe được tiếng Thường Hinh Dư kêu lên: “Cảnh sát biểu! Anh làm cái gì vậy?”
Tư Tĩnh Ngọc cứng người, hơi khựng lại một chút rồi quay đầu đã thấy Diêu Đằng bắt lấy cánh tay của Thường Hinh Du.
Cánh tay của Diêu Đằng nổi gân xanh, đủ để thấy anh ta túm Thường Hinh Dư mạnh đến thế nào,
Thường Hinh Dư đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người vùng vẫy, nghiến răng nói: “Buông ra! Cảnh sát biểu! Tôi nói cho anh biết, nhược điểm của anh ở trong tay tôi, anh nên hiểu rằng nếu hôm nay tôi có chuyện gì thì Báo nhất định sẽ công bố những chuyện anh đã làm!”
Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền hiểu hóa ra Thường Hinh Dư kiêu ngạo như vậy là vì nắm được nhược điểm của Diêu Đằng, cho nên Diêu Đằng không thể làm gì được cô ta.
Nghĩ tới đây, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy lạnh cả đáy lòng.
Cô vốn mong rằng Diêu Đằng chỉ đang lừa dối mình thôi, nhưng tới đây rồi...
Diêu Đằng thật sự muốn giết Lâm Hi Nhi sao?
Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, nhìn chằm chằm hai người họ.
Diều Đằng híp mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ tàn khốc, anh ta liếc mắt nhìn Tư Tĩnh Ngọc rồi gằn giọng với Thường Hinh Dư: “Cô ấy không là người cô có thể động vào!”
Sau đó anh ta quăng cô ta vào băng ghế sau.
Thường Hinh Dư đụng phải băng ghế, bóp bóp cổ tay đau rát của mình, rõ ràng cô ta đang hoảng sợ nhưng sự cảnh giác lại yếu đi.
Về phần Tư Tĩnh Ngọc nghe Diêu Đằng nói vậy thì có chút sững sờ.
Cũng thấy hơi nực cười.
Vừa rồi anh ta còn cầm súng nhắm vào cổ cơ mà, lúc này nói mấy câu như vậy thì có tác dụng gì? Tư Tĩnh Ngọc mỉa mai nghĩ, thông qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt dữ tợn của Thường Hinh Dư: “Được rồi, tôi không động vào cô ta là được chứ gì? Anh mau tìm ra Lâm Hi Nhi rồi giết cô ta đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...