Nói xong, nước mắt cô tuôn rơi lã chã.
Cô vẫn không thể bỏ mặc anh ta trong bóng tối vô tận này được.
Cô không phải thánh mẫu, cũng từng không từ thủ đoạn để vươn lên trong giới thương nhân, nhưng cô tin thế giới này vẫn có công bằng.
Trong suy nghĩ của cô, Diêu Đằng là người khiến cô kính nể.
Tư Tĩnh Ngọc khóc không kìm chế nổi, đứng đó nức nở: “Diều Đằng, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc là tại sao? Em tin anh có lý do riêng. Diều Đằng...”
Diều Đằng ngồi trên ghế giờ cũng đã hoàn toàn khiếp sợ.
Anh ta nhìn Tư Tĩnh Ngọc chằm chằm. Lúc bị cố chỉ trích, anh ta cảm thấy mình đã bị vứt bỏ rồi. Cô biết những chuyện đó, chỉ e bọn họ không bao giờ có thể là bạn được nữa. Cô mắng anh ta, hận anh ta, từ giờ sẽ không bao giờ liên lạc với anh ta nữa...
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng Tư Tĩnh Ngọc lại đột nhiên nói như thế.
Diều Đằng như bị điểm huyệt, không tài nào nhúc nhích nổi. Tiếng thút thít của cô như dao găm đâm vào lòng anh.
Sau khi biết sự thật, cô lại dám chắc rằng anh ta bị uy hiếp, thậm chí còn muốn anh ta nói thật, để giúp anh ta thoát khỏi bể khổ này...
Lòng Diệu Đằng chợt tràn ngập cảm giác ấm áp, khiến anh ta phải cúi đầu.
Tiếng khóc trong phòng to dần, khiến anh ta đau đớn...
Cổ họng Diệu Đằng căng cứng, cố gắng không để ý đến tiếng khóc kia, chỉ nói: “Anh không biết... em đang nói gì cả.”
Lời nói của anh ta như chặt đứt hi vọng cuối cùng trong lòng Tư Tĩnh Ngọc, khiến cô lập tức nín bặt, kinh ngạc ngẩng lên nhìn anh ta chằm chằm, sau đó cô đưa tay lên lau nước mắt.
Cơn giận bùng lên trong lòng, cô cảm thấy Diều Đằng đã hết thuốc chữa rồi!
Bất kể thế nào thì sao anh ta có thể đối xử với Lâm Hi Nhi như thế?
Tư Tĩnh Ngọc mở toang cửa, xông ra ngoài, dọc đường đi vẫn luôn cúi đầu, tức tối đạp từng bước.
Lúc cô đang đi lại chợt nghe có người gọi: “Chị dâu!”
Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên, thấy cậu cảnh sát kia đang rót nước.
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, viên cảnh sát kia vội vàng chạy lại nhỏ giọng nói: “Chị dâu, cãi nhau à? Đội trưởng của bọn em quá chính trực, không biết nói mấy lời có cánh. Em biết chị muốn cứu người bạn kia của chị, có phải đội trưởng không đồng ý không? Aiz! Đây là biết luật mà vẫn phạm pháp, không làm được đâu. Chúng em thân là cảnh sát, phục vụ cho nhân dân, không thể bao che cho tội phạm giết người được...”
Bao che tội phạm giết người...
Đội trưởng quá chính trực...
Nghe những lời đó, Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, quay sang nhìn cậu cảnh sát kia, lòng lạnh đi.
Rốt cuộc biểu Đằng phải che giấu đến mức nào mới khiến người khác khen anh ta không dứt miệng, chưa từng nghi ngờ anh ta chứ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...