Hello, Người Thừa Kế

Thấy Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên kích động như vậy, Tân Tân giật mình, vội nói: “Mẹ, con nói con biết rồi, con sẽ ghi nhớ lời mẹ dạy”
Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Mẹ đang nói đến câu con nói trước đó kìa!”
Tân Tân chớp mắt, “Con nói chú Tô Ngạn Bân giỏi quá, nhiều cảnh sát như vậy mà vẫn có thể đưa cô Lâm đi”
Tư Tĩnh Ngọc nghe lời này đến lần thứ hai mới chợt nghĩ ra gì đó, đứng bật dậy.
Cô cắn môi, nói với Đinh Mộng Á, giọng điệu như bị cái gì đó kích thích: “Mẹ, mẹ trông nom Tân Tân nhé, con ra ngoài một chút”
Đinh Mộng Ả nghe thế thì ngơ ngác gật đầu, “Được, con nhớ chú ý, đứa trẻ trong bụng con rất quan trọng, con phải chăm sóc kĩ cho nó và bản thân nhé”
“Con biết rồi.”

Tư Tĩnh Ngọc đi ra ngoài, bối rối đi ra gara, lái xe đi.
Trên đường đi, cô cảm thấy đầu óc mình rối loạn, mạch suy nghĩ không theo tuần tự, khiến cô không tài nào bình tĩnh được.
Vì không phải giờ cao điểm nên đường phố Bắc Kinh không bị tắc đường. Tư Tĩnh Ngọc nhanh chóng đến đồn cảnh sát.
Cô đỗ xe lại rồi đi vào, còn chưa kịp hỏi thăm thì cậu cảnh sát nhiệt tình lần trước đã chạy đến, “Chị dâu, chị đến rồi ạ? Chị tìm đội trưởng sao? Để em dẫn chị đi!”
Cậu cảnh sát nói đến đây thì liên ân cần dẫn Tự Tĩnh Ngọc lên lầu. Cô muốn nói gì đó nhưng cậu ta hoàn toàn không cho cô cơ hội, dẫn đường phía trước.
Tư Tĩnh Ngọc đi theo đến văn phòng của Diều Đằng.
Cậu nhân viên cảnh sát chỉ vào phòng rồi cười nói với Tư Tĩnh Ngọc, “Chị dâu, vậy em đi trước nhé!”

Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, tâm trạng của cô bây giờ rất nặng nề nên chẳng có tâm trí đầu mà sửa lời cậu ta, bèn quay lại gõ cửa phòng của Diều Đằng.
Một lát sau, cửa được mở ra, thân hình cao lớn của Diêu Đằng xuất hiện bên trong. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lá, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc, cả người toát lên khí chất bình tĩnh khiến người ta yên tâm.
Đúng vậy, Diều Đằng luôn mang lại cảm giác này cho Tư Tĩnh Ngọc.
Nhưng bây giờ...
Diêu Đằng thấy Tư Tĩnh Ngọc thì mắt sáng rực, môi cong lên, giọng điệu vui vẻ: “Tĩnh Ngọc, sao em lại đến đây? Mau vào đi!”
Cô bình tĩnh nhìn Diều Đằng rồi đi vào văn phòng anh ta.
Tư Tĩnh Ngọc đi vào rồi, Diều Đằng đứng ngây ra một chút ở trước cửa, phát hiện ánh mắt trầm ngâm của cô lúc nhìn anh ta thì không khỏi cảm thấy buồn bã.
Diều Đằng vừa khép cửa phòng, quay lại đã thấy Tư Tĩnh Ngọc đứng đó, bình tĩnh hỏi anh ta: “Diệu Đằng, có phải là anh không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui