Hello, Người Thừa Kế

Nhân chứng vật chứng dĩ nhiên không thể để Lâm Hi Nhi thấy. Sau khi chắc chắn không hỏi được gì từ cô ấy nữa, Tư Tĩnh Ngọc bèn an ủi cô ấy rồi nghĩ phải bàn bạc với Diều Đằng một chút. Dù sao thì tình
huống của Lâm Hi Nhi cũng đặc biệt, còn đang trong giai đoạn nuôi con bằng sữa mẹ. Bất kể về mặt nào thì cũng nên có nhân tính một chút.
Tư Tĩnh Ngọc liên tục bảo đảm với Lâm Hi Nhi là không sao cả, chỉ là đến khi bắt được hung thủ thật sự, chỉ e cô ấy sẽ phải ở đây. Cô bèn nhờ nhân viên chuẩn bị cho Lâm Hi Nhi một phòng gian riêng, đưa cho cô ấy mấy cuốn sách, nhờ mọi người cố gắng đáp ứng các nhu cầu của cô ấy, rồi đành nhìn cô ấy bị cảnh sát dẫn đi.
Lâm Hi Nhi rất sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ mông lung, cứ nghiêng đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, mãi đến khi ra khỏi phòng hỏi cung rồi mới thôi.
Tư Tĩnh Ngọc rất muốn nộp tiền bảo lãnh cho Lâm Hi Nhi, nhưng lại biết lúc này không được.
Lâm Hi Nhi bị dẫn đi chưa được bao lâu, cậu cảnh sát kia đã mang một tập hồ sơ đến. Đọc xong, vẻ mặt Tư Tĩnh Ngọc liền sa sầm.
Cô ra khỏi phòng hỏi cung, Thi Cẩm Ngôn bèn vội vàng đi lên, “Sao rồi?”
“Tình hình không ổn lắm. Trước đó Lâm Hi Nhi đã có xung đột với Trương Trác, hình như có người đi đường thấy bọn họ tranh cãi. Hung khí giết Trương Trác là thanh sắt, bên trên có dấu vân tay của Lâm Hi Nhi. Nhân chứng vật chứng đủ cả, chuyện này khó giải quyết.”

Cô nói chuyện này khó giải quyết, tức là trong tiềm thức đã tin Lâm Hi Nhi rồi.
Dù có chứng cứ, cô vẫn tin cô ấy.
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, “Anh chưa tiếp xúc với Lâm Hi Nhi nhiều, nhưng với ánh mắt nhìn người của anh bao nhiêu năm, hung thủ chắc chắn không phải là cô ấy. Cô ấy là cô gái mạnh mẽ, lương thiện. Dù chồng ngoại tình, nhưng cô ấy vẫn sống rất tích cực”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, thở dài.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Tư Tĩnh Ngọc gọi cho Trang Nại Nại để báo lại tin tức. Trang Nại Nại rất lo lắng: “Lâm Hi Nhi chắc chắn không phải là hung thủ, chắc chắn là người khác! Nhất định phải giúp bọn họ tìm ra hung thủ!”
“Ừm, chị sẽ nói chuyện này với cảnh sát Diêu”
Bên phía Trang Nại Nại có tiếng trẻ con khóc, lại nghe cô kêu lên: “Bé Lười! Con cho Viên Viên ăn cái gì thế hả?”
“Mẹ, con cho em ấy ăn kẹo”

“Sao lại cho trẻ con ăn kẹo chứ?”
“Vì ăn kẹo dễ béo mà!”
Trang Nại Nại: “... Sao lại muốn Viên Viên béo lên?”
Lúc hỏi chuyện này, Trang Nại Nại đã có linh cảm chẳng lành, quả nhiên lại nghe Bé Lười trả lời: “Thì như bán heo đó, mập thì bạn mới có giá”
Trang Nại Nại cố nén lửa giận: “Nhà ta không bán Viên Viên!”
“Con biết chứ! Nhưng lúc dì Hi Nhi đến đón Viên Viên, thấy em ấy trắng trẻo mập mạp thì chắc chắn sẽ bo cho con rất nhiều!”
Trang Nại Nại: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Cái tính mê tiền này của Bé Lười được di truyền từ ai thế?
Tư Tĩnh Ngọc dở khóc dở cười, cúp điện thoại rồi về bệnh viện với Thị Cẩm Ngôn. Đến tối, Diều Đắng mới mệt mỏi đến bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui