“Xin lỗi cái gì? Cô ta đánh em mà anh còn xin lỗi cô ta? Trương Trác, anh có phải đàn ông không hå?!”
Thường Hinh Dự tức giận hét lên với Trương Trác, vẻ mặt dữ tợn kinh khủng.
Trương Trắc nghe thế thì nhìn về phía cô ta.
Thương Hinh Dư lớn hơn Lâm Hi Nhi năm tuổi, năm nay cũng đã ba mươi, giả rồi. Tuổi trẻ là vốn liếng, dù Lâm Hi Nhi đã sinh con nhưng vẫn xinh đẹp hơn Thường Hinh Dư rất nhiều.
Trước đây, Thường Hinh Dư luôn tỏ ra dịu dàng trước mặt Trương Trác. Nhưng lúc này cô ta lại cực kỳ dữ tợn, trông rất đáng ghét.
Trương Trác chợt ngây người.
Bị chỉ trích ở Lệ Giang, ở Bắc Kinh lại phải chịu áp lực công việc nên anh ta dần hiểu ra Thường Hinh Dư không hoàn hảo như anh ta vẫn nghĩ.
Trương Trác cau mày, quát Thường Hinh Dư: “Cô câm miệng đi!”
Thường Hinh Dư bị anh ta quát cũng sững cả người.
Trương Trác lại nhìn Lâm Hi Nhi, một lúc sau mới nói: “Anh... có thể đến thăm con gái không?”
Đã về Bắc Kinh mấy ngày nhưng Trương Trác vẫn không dám đến thăm con gái, không dám đến nhà Lâm Hi Nhi.
Nghe anh ta nói vậy, Lâm Hi Nhi hơi hoảng, cuối cùng mới nhìn anh ta: “Được, dù sao anh cũng là ba con bé, tôi không có quyền ra quyết định gì thay nó. Đến khi nó lớn lên, tự biết suy nghĩ rồi, anh có thể thoải mái đến gặp nó. Nhưng sau này nó có muốn gặp hay không, có thái độ gì với anh thì tôi không thể bảo đảm được.”
Trương Trác lập tức gật đầu.
Dù sao thì con gái cũng có máu mủ với anh ta, anh ta không thể nào không thương con bé được. Nghe nói mình có thể đến gặp con, Trương Trác cảm thấy vui sướng khôn nguôi.
Thường Hinh Dư nghe đoạn đối thoại của bọn họ thì giận điên người, xông lên muốn đánh Lâm Hi Nhi, nhưng lại bị Trương Trác giữ lại.
Lúc này, mấy người trong phòng bệnh cũng đã chạy ra. Diều Đằng mặc đồng phục cảnh sát, cau mày tiến lên, “Sao the?”
Cảnh sát đến rồi!
Thường Hinh Dư thấy Diều Đằng thì ánh mắt lập lòe, cúi đầu xuống, không dám làm gì nữa. Trước mặt cảnh sát thì ai dám hung dữ chứ, hơn nữa, tay cảnh sát này rõ ràng đứng về phe Lâm Hi Nhi.
Lâm Hi Nhi phải chịu một cú tát, nhưng lại không tức tối như mọi người tưởng, mà ngược lại còn như được giải thoát.
Lúc Trang Nại Nại hỏi, Lâm Hi Nhi còn kể lại rằng cảm thấy đã từ bỏ được, tâm hồn như được sống lại, có thể vui vẻ sống tiếp.
Ở bệnh viện với Tân Tân hai ngày, Tư Tĩnh Ngọc mới nghĩ kỹ về tương lai của mình. Cô phải sống cuộc sống mới, nhưng đối tượng đi cùng cô không nhất thiết phải là Diêu Đằng. Ít nhất thì bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác gì với Diêu Đằng, cô nên từ chối anh.
Nghĩ vậy, Tư Tĩnh Ngọc quyết định nói rõ ra với Diêu Đằng. Nhưng cô còn chưa kịp gọi cho anh thì Trang Nại Nại đã gọi đến, giọng nói đây hoảng loạn và sợ hãi: “Chị, chị có thể nhờ cảnh sát Diều hỏi chút chuyện được không? Lâm Hi Nhi bị cảnh sát bắt đi rồi. Bọn họ nói cô ấy giết người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...