Tư Tĩnh Ngọc đi lang thang không mục đích, thấy ca sĩ hát rong ven đường, cô đứng lại chăm chú lắng nghe.
Ca sĩ hát xong, cô vỗ tay to khen ngợi.
Đi thêm một đoạn, thấy mấy người ngồi dưới bóng cây chơi cờ, cổ đứng một bên quan sát. Hình ảnh một cô gái trẻ đứng xem vài ông cụ chơi cờ đã là một hình ảnh quen thuộc nên không có ai ngạc nhiên, lại còn có người cười nói với cô.
Mười một rưỡi, mọi người về nhà ăn cơm, Tư Tĩnh Ngọc chào tạm biệt bọn họ, sau đó đi vào ngôi nhà bên cạnh.
Nhân viên phục vụ thấy cô, liền lớn tiếng hỏi: “Như cũ hả?”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu. Một lúc sau, nhân viên bưng ra một bát canh vịt, một bát cơm, vài miếng sườn nướng, một đĩa rau tươi.
Tư Tĩnh Ngọc ăn xong, chào tạm biệt nhân viên, rồi đi ra ngoài.
Cô đến một trung tâm mua sắm, lẳng lặng ngồi trên ghế dài, nhìn mọi người đi qua đi lại. Sau đó, cô đi vào quán bar, ngồi trong góc, gọi một ly nước trái cây, ngồi cả một buổi chiều.
Tiếng ồn trong quán bar không hề ảnh hưởng đến cố. Rõ ràng là ở trong đám đông, nhưng cô lại cảm thấy chỉ có một mình.
Lòng Thi Cẩm Ngôn bỗng đau xót. Giờ phút này, anh không nhịn được suy nghĩ, nửa tháng qua cô sống như thế nào? Nếu cổ cô đơn như vậy, anh thà để Diều Đằng ở bên cạnh cô.
Tư Tĩnh Ngọc im lặng nhìn ca sĩ trên sân khấu quán bar, giọng hát khàn khàn mang theo cảm giác tang thương, khiến cô cảm thấy rất an tĩnh, rất cô độc.
Trước đây, dù có Diều Đằng đi cùng, cô cũng không hề thấy hạnh phúc. Diều Đằng ở cạnh có cả một hành trình, vậy mà cô lại cảm thấy hành trình này chỉ có một người là cô.
Bởi vì, lòng của cô chỉ có một người.
Bây giờ, Thi Cẩm Ngôn đang làm gì?
Nghĩ tới anh, lòng cô đau thắt lại. Cô cầm ly nước trái cây lên uống cạn, sau đó đặt mạnh ly lên bàn, giống như làm vậy là có thể xua tan nỗi nhớ về anh.
Tư Tĩnh Ngọc ngẩn người thêm một lát, rồi đứng dậy đi.
Hôm nay, cô về sớm hơn mọi ngày, một mình dạo trên con đường đá nhấp nhô, môi nở nụ cười nhạt.
Bốn giờ chiều, cô quay lại khách sạn.
Lúc đi ngang quầy lễ tân, cô nghe thấy các tiếp tân nói chuyện phiếm với nhau.
Tiếp tân hỏi: “Thường Hinh Dư, cậu và Trương Trác đang ở bên nhau à?”
Thường Hinh Dư? Trương Trác?
Tư Tĩnh Ngọc dừng bước, cái tên Trương Trác này sao nghe quen quen?
Cô gái tên Thường Hinh Dư nói: “Ừ, Trương Trác ly hôn rồi, chúng tớ quang minh chính đại ở bên nhau”
Tư Tĩnh Ngọc chợt nhớ ra Trương Trác là chồng cũ của Lâm Hi Nhi, còn Thường Hinh Dư đó... là kẻ thứ ba?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...