Hello, Người Thừa Kế
Sau đó Tư Tĩnh Ngọc chui vào xe, không đợi Thi Cẩm Ngôn kịp làm gì, cô đã điều kiểu chiếc xe lao đi.
Tạm biệt...
Thi Cẩm Ngôn bị hai chữ này làm cho ngơ ngác, anh ngẩng đầu nhìn hướng cô rời đi, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà anh vội vàng leo lên xe chạy theo, mới đi không bao lâu quả nhiên đã thấy xe của cô dừng ngay bên đường.
Dù hiện tại Thi Cẩm Ngôn không xông lên nhưng anh biết nhất định cô đang gục trên tay lái mà khóc...
Hai người họ lúc này ngồi ở hai chiếc xe ở bên đường, sát bên cạnh là một tiệm băng cũ, bên trong đang phát bài “Chúc phúc” của Trương Học Hữu.
Lời ca truyền ra...
Đừng nên hỏi
Đừng nên nói
Tất cả đều chìm hết trong câm lặng
Giờ phút này
Dưới ánh sáng của ngọn nến lung linh
Để chúng ta cùng lặng lẽ hưởng thụ
Đừng phất tay
Đừng quay đầu
Khi anh hát lên bài ca này
Sợ rằng
Chỉ có nước mắt tuôn rơi
...
Tình khó bỏ
Người khó giữ
Sáng nay mỗi người một nơi
Nóng và lạnh
Từng chút dâng lên trong lòng
Nguyện rằng
Em sẽ luôn giữ được nụ cười
Từng mùa xuân hạ thu đông bên em
Tổn thương rồi ly biệt
Biệt ly ngay trước mắt
Chào tạm biệt.
Tạm biệt sẽ không còn xa vời nữa
...
Tiếng ca trầm thấp đầy từ tính khiến người ta có một cảm giác vắng lặng.
Tựa như vào lúc này mọi phồn hoa đã được cởi bỏ, cả thế giới chỉ còn lại anh cùng cô gái đang khóc trong chiếc xe phía trước.
Thi Cẩm Ngôn không nhịn nổi nữa, lồng ngực đau đến chết lặng khiến anh phải khom người, một tay đè lại trái tim rồi nước mắt cũng chậm rãi lăn xuống.
Từng kí ức thoáng qua trước mắt.
Nụ cười rực rỡ, dáng vẻ tự do, sự cao quý của một nàng công chúa...
Từng chút một đều được anh cất giấu trong lòng, để lại dấu vết không thể xóa nhòa.
Ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn mông lung, anh nhắm chặt mắt lại rồi một thứ gì đó ấm áp lăn xuống.
Tạm biệt, Tư Tĩnh Ngọc của anh.
Tạm biệt, thanh xuân của anh.
Tạm biệt, người duy nhất anh yêu trong đời này.
...
Tối đó Thi Cẩm Ngôn vẫn im lặng lái xe theo Tư Tĩnh Ngọc, mãi đến sau nửa đêm cô mới quay về biệt thự.
Thi Cẩm Ngôn ở bên ngoài biệt thự, ở đó cả một đêm.
Đến ngày hôm sau, đúng tám giờ sáng, di động của Thi Cẩm Ngôn vang lên âm báo tin nhắn, là do Bạch Nguyệt gửi tới nói anh đến bệnh viện làm thụ tinh ống nghiệm.
Ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn lưu luyến nhìn biệt thự nhà họ Tư một thoáng rồi mới lái xe đi.
Ngay một khắc anh quay đầu lại thì tất cả những yếu đuối cùng đau thương đều thu lại, dù trải qua một đêm không ngủ, cả người đều mệt mỏi nhưng vẻ mặt lãnh đạm của anh đã được khôi phục.
Thi Cẩm Ngôn lái xe, đang đi chợt thấy một người đàn ông ăn mày đang lật rác bên đường, anh ngừng xe lại, mở cửa bước xuống.
Người ăn mày đang tìm bữa sáng đột nhiên trước mặt xuất hiện một xấp tiền, người đó kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông dáng vẻ giàu có đang nói với mình: “Số tiền này cho anh, tôi muốn mua của anh một thứ.”
Lúc Thi Cẩm Ngôn đi tới bệnh viện đã là mười giờ sáng.
Anh đi thẳng vào phòng chuyên môn, chọn mục muốn làm rồi giao tinh dịch cho y tá.
Thi Cẩm Ngôn liếc mắt nhìn lọ tinh dịch kia, sau đó ngẩng lên thấy Bạch Nguyệt vừa trông thấy anh đã như phát hiện thấy con mồi, đang đứng chờ bên cạnh.
Trong đầu anh xuất hiện cuộc nói chuyện với bác sĩ.
“Nếu như là anh em cùng cha khác mẹ hoặc cùng mẹ khác cha thì tỉ lệ có tủy sống phù hợp có lớn hơn không?”
Bác sĩ trả lời: “Lớn hơn so với người bình thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...