Tô Ngạn Bân nghe vậy lại càng ngạc nhiên hơn: “Cố Khuynh Nhan?”
Anh ta nhìn về phía Tư Chính Đình: “Chẳng lẽ Lão Đại bị Trang Nại Nại kích thích? Hay là Cố Khuynh Nhan kia có tài năng gì? Ái chà chả, có lẽ chúng ta nên hẹn gặp chị dâu thôi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Ngạn Bân bỗng vang lên.
Thấy số lạ nên anh ta từ chối tiếp.
Nhưng một lát sau, dãy số kia lại gọi đến.
Tô Ngạn Bân lại từ chối, cứ gọi đến rồi từ chối như thế vài lần, Tô Ngạn Bân không chịu được nữa: “Sao cái số điện thoại này cứ dính chặt không buông như Trang Nại Nại thế!”
Vừa nói, anh ta vừa bấm nút nghe: “Alo? Ai đấy?”
“Bà nội anh!” Trang Nại Nại cũng phát bực, cái tên này dám từ chối cuộc gọi của cô mấy lần, vất vả lắm mới nghe máy thì lại là cái giọng điệu này.
Ngoại trừ Tư Chính Đình, cô chẳng coi trọng ai trong nhóm người thừa kế này cả.
Tô Ngạn Bân: “…!!”
Tô Ngạn Bân vô thức nhìn về phía Tư Chính Đình, ho khan một tiếng hỏi: “Cô có chuyện gì thế?”
“Tô Ngạn Bân, có phải Tư Chính Đình đang ở chỗ anh không? Các anh đang ở đâu?”
Tô Ngạn Bân hừ lạnh: “Sao tôi phải nói cho cô biết?”
Trang Nại Nại cũng học theo giọng điệu của anh ta hừ lạnh một tiếng: “Không nói với tôi, tôi sẽ tung chuyện anh gian lận trong cuộc thi, giấu đáp án trong quần lót ra! Bây giờ anh cũng đã là CEO của tập đoàn Quốc Bân nhà anh rồi nhỉ? Anh nghĩ nếu đám nhân viên của anh nghe được chuyện này thì về sau sẽ nhìn anh với ánh mắt ra sao?”
Tô Ngạn Bân: “… Trang Nại Nại, coi như cô giỏi!”
Trang Nại Nại: “Anh có nói không?”
Tô Ngạn Bân thoáng nhìn về phía Tư Chính Đình, vốn thề sống chết không bán đứng anh em, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến lời của Lưu Bính Hàng vừa rồi, anh ta liền cười tủm tỉm nói: “Được, cô đến đây đi, vừa hay tôi có một tin muốn nói với cô.”
Cúp điện thoại, Tô Ngạn Bân gửi địa chỉ và số phòng bao qua tin nhắn cho Trang Nại Nại, rồi quay về bàn đánh bài tiếp.
Dù thua sạch tiền, đã bắt đầu phải dán giấy lên mặt, nhưng trong lòng anh ta lại thấy đắc ý, nghĩ đến việc sắp được mỉa mai Trang Nại Nại, báo thù một chút về những cú đả kích phải chịu thời cấp 3, cảm giác đó…
Lúc này, Lưu Bính Hàng xem đồng hồ: “Sao Tả Y Y vẫn chưa đến?”
Nghe vậy, Tô Ngạn Bân ngẩng phắt lên: “Tả Y Y đến làm gì? Cô nàng rắc rối như thế, mày nói hai câu khó nghe là lại vênh mặt, nói thêm hai câu thì khóc nhè, đúng là phiền chết đi được!”
Trong nhóm bọn họ, Tả Y Y không phải là gia đình giàu có nhất, nhưng vì là cô gái duy nhất nên mọi người đều nhường nhịn, lại khiến cô nàng càng ngày càng ngang ngược, vì thế họ liền dần dần hình thành thói quen, lúc tụ tập đều không thông báo cho Tả Y Y.
Lưu Bính Hàng nghe vậy, liếc sang Tư Chính Đình vẫn không ừ hữ gì, nói khẽ: “Còn có thể đến làm gì được nữa?”
Tô Ngạn Bân lập tức hừ lạnh.
Chơi một lúc, chuông báo tin nhắn lại vang lên. Tô Ngạn Bân cầm lên xem, là Trang Nại Nại gửi tới: [Mở cửa, tôi ở ngoài phòng.]
Tô Ngạn Bân đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh đã.”
Nói xong liền đi ra mở cửa, nhanh chóng chui ngoài.
Trang Nại Nại hôm nay cố ý ăn mặc “thoáng” một chút, trông cũng rất xinh đẹp.
Cửa vừa mở, cô định đi vào thì lại bị Tô Ngạn Bân đẩy ra.
Cô nhướn mày nhìn Tô Ngạn Bân.
Tô Ngạn Bân đắc ý nói: “Trang Nại Nại, tôi nói cho cô biết, Lão Đại của chúng tôi đã kết hôn rồi! Vợ anh ấy chính là Cố Khuynh Nhan! Tôi bảo cô này, đừng lúc nào cũng bám lấy anh ấy, biết chưa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...