Hello, Người Thừa Kế
Trên đời này, điều vĩ đại nhất là tình yêu của người mẹ.
Hầu hết những người làm mẹ đều có thể hi sinh tất cả vì con mình. Cháu trai cũng giống như con trai vậy.
Lúc tính mạng cháu mình bị uy hiếp, tư duy của bà Thi trở nên vô cùng nhanh nhẹn. Bạch Nguyệt vừa gào lên, bà đã lập tức hiểu ý cô ta.
Vì thế, bà chợt nhảy dựng lên, gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Bà đã già, thấp hơn Thi Cẩm Ngôn hai cái đầu, mặt đầy nếp nhăn, nhưng lúc này lại tỏ ra cực kỳ kiên quyết, to tiếng hỏi Thi Cẩm Ngôn: “Con thật sự không thể sinh thêm đứa nào nữa?”
Thi Cẩm Ngôn khựng lại, cau mày nhìn bà Thi.
Lúc này anh thật sự không còn lời nào để nói với bà nữa.
Mẹ anh xuất thân từ nông thôn nên tác phong thô kệch, nhưng tấm lòng bảo vệ con cháu của bà lại không thua kém bất cứ ai trên đời.
Thậm chí anh còn nhớ lại lúc bà còn trẻ, khi anh đánh nhau với những đứa trẻ khác, phụ huynh của mấy đứa trẻ đó có tiền có quyền, tìm đến tận nhà, nhưng bà vẫn đứng chống nạnh chửi bọn họ ầm ĩ.
Thi Cẩm Ngôn nhìn bà Thi chằm chằm một lúc sau mới kiên quyết đáp lời bà: “Không thể! Mẹ, không nhất thiết phải là anh chị em ruột mới có thể trùng tủy, người lạ cũng có rất nhiều người trùng khớp. Tân Tân vẫn còn tám, chín tháng, chúng ta…”
“Không tìm thấy thì sao?” Bà Thi cắt lời anh.
Thi Cẩm Ngôn ngây người.
Bà Thi lại chỉ vào Bạch Nguyệt: “Mẹ biết cô ta lợi dụng mẹ, mẹ cũng biết cô ta muốn sinh con cho con với lòng dạ không ngay thẳng. Nhưng mẹ hỏi con, nếu sau tám, chín tháng mà vẫn không tìm được tủy trùng thì sao?”
“Anh chị em ruột cùng cha cùng mẹ có xác suất trùng tủy lớn hơn. Đã từng có rất nhiều trường hợp thế này thành công rồi. Mẹ hỏi con, nếu sau tám, chín tháng mà vẫn không tìm thấy tủy trùng thì sao? Tại sao con không cho Tân Tân thêm cơ hội sống sót? Nếu dùng dằng thêm một tháng nữa vẫn chưa có con thì không còn kịp nữa! Thi Cẩm Ngôn, tại sao con không thể cho Tân Tân một cơ hội?”
Bà Thi nói có lý, đây cũng là nguyên nhân mà Bạch Nguyệt dám không kiêng kị gì, thậm chí cũng là điều mà cư dân mạng đang tranh luận.
Đám phóng viên và người đang theo dõi trên khắp cả nước đều không phải kẻ ngu. Bảo vợ hợp pháp nhường chỗ cho kẻ thứ ma là điều không thể chấp nhận được. Nhưng tình huống của bọn họ quá đặc biệt.
Cho Tân Tân cơ hội sống, đây mới là nguyên nhân mọi người ủng hộ Bạch Nguyệt. Vì so với tính mạng con người, tình yêu và trách nhiệm đều chẳng là gì nữa.
Thi Cẩm Ngôn nhắm mắt lại, tuy không nói gì, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết.
Ánh mắt Bạch Nguyệt trở nên độc địa, cô ta hỏi thẳng, “Có phải Tư Tĩnh Ngọc không đồng ý không? Có phải cô ta…”
“Không liên quan gì đến con bé!” Bà Thi quát lên với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đang muốn chĩa mũi dùi dư luận vào Tư Tĩnh Ngọc, nhưng bà Thi đâu ngu mà để cô ta lợi dụng nữa?
Trong lòng Thi Cẩm Ngôn trào lên cảm giác cảm kích mẹ anh. Ít ra thì bà vẫn chưa hồ đồ đến mức hết thuốc chữa.
Nhưng lúc này, anh lại chợt mở to hai mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...