Giọng điệu dịu dàng của anh khiến lòng của Tư Tĩnh Ngọc lâng lâng.
Được không?
Đương nhiên là được!
Cô không phải đứa ngốc không phân biệt được tốt xấu.
Cô hé miệng, muốn nói ra cách của Bạch Nguyệt, muốn nói cô ta hẹn gặp mẹ Thi, nhưng nhìn Thi Cẩm Ngôn thì cô lại đột nhiên nói không ra lời.
Bỏ đi, sớm muốn gì anh cũng biết chuyện này. Cho nên… cần gì phải gây khó chịu cho nhau?
Cô cúi đầu mỉm cười.
***
Cuối tuần, Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc nhờ mẹ Thi đến trông Tân Tân, rồi lại nhờ y tá chăm sóc, sau đó đi họp lớp.
Thi Cẩm Ngôn lái xe chở Tư Tĩnh Ngọc đến khách sạn gần trường đại học.
Khách sạn này…
Là nơi anh và cô đã từng qua đêm.
Là nơi giữ lại lần đầu tiên của cô.
Cô còn nhớ rõ, năm xưa khách sạn này chỉ là khách sạn ba sao, nhưng bây giờ nó đã được trang hoàng lộng lẫy, nhìn rất có khí thế. Nếu không phải vẫn là vị trí đó, kết cấu đó thì chắc là cô sẽ không nhận ra được.
Tư Tĩnh Ngọc bật cười, “Khách sạn này đổi chủ rồi hả? Đầu óc ông chủ này có bệnh à? Gần trường học, xung quanh đều là sinh viên mà lại mở khách sạn sang trọng như thế, liệu có khách không?”
Nụ cười trên môi Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, “Cuộc sống thời nay đã tốt hơn nhiều rồi, phần lớn sinh viên tới học thiết kế đều là người có tiền. Hơn nữa, có rất nhiều sinh viên nam dù có ngậm đắng nuốt cay cũng chọn tới nơi sang trọng này mà bỏ qua những khách sạn bình thường xung quanh.”
Tư Tĩnh Ngọc đi trước, vừa đi vừa nhìn cách bố trí xung quanh, “Dù là như vậy thì ông chủ này cũng là người có lòng dạ độc ác khi kiếm tiền từ sinh viên. Chậc chậc, anh nhìn kìa, lấy bình sứ trang trí đại sảnh, bọn sinh viên đâu hiểu giá trị của những thứ này, đúng là phung phí! Còn nữa, phong cách của khách sạn kì cục quá. Theo em thấy, cả cái khách sạn này chẳng có chỗ nào xem được cả.”
Nói tới đây, Tư Tĩnh Ngọc vỗ tay một cái, “Nói tóm lại, ông chủ khách sạn là điển hình của người ngốc nhiều tiền.”
Câu nói cuối cùng của cô khiến mặt Thi Cẩm Ngôn tối sầm lại.
Anh mím môi, giọng điệu có chút u oán: “Có phải em có thù với ông chủ khách sạn này không?”
Tư Tĩnh Ngọc bĩu môi, “Hừ, không có thù gì cả.”
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai mới lại gần Thi Cẩm Ngôn, nói nhỏ bên tai anh: “Năm em mới từ nước ngoài về, em có hỏi mua lại khách sạn này nhưng ông chủ khách sạn nói thẳng không bán. Hừ, làm gì mà khinh người thế chứ?”
Hơi thở của cô phả lên mặt anh khiến anh có chút không tự nhiên, phải nghiêng đầu cách xa cô một chút mới cảm thấy dễ thở hơn. Sau đó anh ho khan vài tiếng, che giấu sự lúng túng của mình.
Tư Tĩnh Ngọc không để ý sự khác thường của anh, cô cười cười, định nói tiếp gì đó thì thấy quản lý khách sạn đi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...