Lúc Tư Tĩnh Ngọc ra ngoài, Bạch Nguyệt đã đi rồi. Cô mặc kệ cô ta, đi về hướng phòng bệnh của Tân Tân. Nhìn một lớn một nhỏ trong phòng bệnh, dù đau đớn làm cho sắc mặt của cô trắng bệch nhưng cô vẫn nở nụ cười. Cô đẩy cửa phòng đi vào, từ nay về sau, bọn họ thật sự trở thành người một nhà rồi.
Sáng ngày hôm sau, Bạch Nguyệt và Tư Tĩnh Ngọc cùng đến phòng làm việc của bác sĩ lấy kết quả xét nghiệm. Lúc bác sĩ thông báo máu tủy của cô ta không thích hợp với Tân Tân, vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, giống như đã lường trước được là như thế.
Khuôn mặt Thi Cẩm Ngôn hiện lên vẻ thất vọng. Tủy thích hợp, đúng là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nếu không thì anh cũng sẽ không cho Bạch Nguyệt 5% cổ phần công ty.
Anh thầm thở dài, sau đó thấy bác sĩ cầm một tờ kết quả xét nghiệm khác, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Tủy của cô cũng không thích hợp.”
Thi Cẩm Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, thấy cô bình thản gật đầu.
Bác sĩ nhìn mấy người này trước mặt, có vài lời muốn nói nhưng vẫn không nói ra.
Ra khỏi phòng làm việc, Bạch Nguyệt nói: “Không thể trách tôi không thích hợp, cũng đừng nghĩ lấy lại 5% cổ phần!”
Dứt lời, cô ta nhìn Thi Cẩm Ngôn, thấy anh không hề nhìn lại thì cảm thấy bực mình. Đối với anh mà nói, cô ta chỉ có chút tác dụng này thôi sao?
Bạch Nguyệt mím môi, xoay người bỏ đi.
Lúc Thi Cẩm Ngôn bảo cô ta đi làm xét nghiệm, cô ta tưởng là xét nghiệm máu thì sẽ phát hiện ra cô ta không phải mẹ ruột của Tân Tân. Nhưng sau đó cô ta đã lên mạng tìm hiểu mới biết xét nghiệm tủy không liên quan gì đến xét nghiệm DNA. Chỉ cần nhóm máu của cô ta và Tân Tân giống nhau thì sẽ không xuất hiện sơ hở gì.
Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đều có nhóm máu B nên Tân Tân cũng sẽ có nhóm máu B, trùng hợp là cô ta cũng có nhóm máu B. Vì vậy cô ta mới đồng ý xét nghiệm nhóm máu. Dù không thích hợp thì cô ta cũng lấy được 5% cổ phần Hoa Phổ.
Nghĩ tới đây, cô ta không nhịn được nở nụ cười, rồi nhìn hai người ở cách đó không xa.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn hai người họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, vừa xứng đôi lại vừa chói mắt, khiến người ta muốn tách bọn họ ra rồi xé nát.
Trong mắt Bạch Nguyệt hiện lên vẻ hung ác, Tư Tĩnh Ngọc muốn nuôi Tân Tân, bây giờ cô ta cho cô một cơ hội để nuôi đấy.
Bạch Nguyệt cúi đầu, bước nhanh ra ngoài bệnh viện.
Cách đó không xa, Tư Tĩnh Ngọc nói: “Tân Tân sắp tỉnh rồi, em có mang cháo cho thằng bé ăn. Hiện tại nó không nên ăn món có nhiều dầu mỡ, nhưng em lại sợ ăn quá thanh đạm sẽ không có chất dinh dưỡng. Để lát nữa em đi hỏi bác sĩ Lý xem có thể viết cho Tân Tân một thực đơn không.”
Nghe cô nói huyên thuyên, Thi Cẩm Ngôn lại cảm thấy yên lòng, “Tĩnh Ngọc, cực khổ cho em rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc mỉm cười, “Không có gì cực khổ cả, đều do người làm nấu sẵn, em chỉ việc mang tới thôi mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...