Hello, Người Thừa Kế
“Tiền đồ đâu?” Đinh Mộng Á chỉ thẳng vào Tư Chính Đình nói.
Tư Chính Đình chẳng hề cảm thấy mất mặt, ba người đang nói chuyện thì của phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Cả ba người lập tức đổi trạng thái.
Tư Chính Đình đang ngồi thẳng lập tức khom lưng, dựa người ra đằng sau, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm lộ ra vài phần mệt mỏi, khó chịu.
Bàn tay đang chỉ vào con trai của Đinh Mộng Á cũng lập tức biến thành kéo chăn lên cho Tư Chính Đình, nói: “Con bị bệnh rồi, đắp chăn vào cho ra mồ hôi để nhanh khỏi.”
Trang Nại Nại bưng hoa quả tới: “Chị với mẹ ăn chút trái cây ạ.”
Hai người họ đồng loạt thở dài một tiếng, sau đó mỗi người cầm một miếng ăn. Đinh Mộng Á vừa ăn vừa nhìn Trang Nại Nại: “Con không biết đó chứ, bình thường Chính Đình không ốm đau gì nhưng một khi bệnh rồi thì yếu hơn người khác rất nhiều. Con cũng biết nó là một đứa cuồng công việc, bây giờ đến công việc còn không làm được là đủ hiểu nó khó chịu như nào đấy! Haizzz!”
Tư Tĩnh Ngọc cũng nhíu mày: “Em trai yên tâm, chị giúp em lo việc công ty trong một tuần, chờ em khỏe lại rồi làm tiếp.”
Tư Tĩnh Ngọc cố gắng nhấn mạnh chữ một tuần, ngầm nhắc nhở Tư Chính Đình nhớ giữ lời.
Tư Chính Đình hờ hững ừ một tiếng, trước mặt Trang Nại Nại anh cũng không dám quá mạnh mẽ, tránh để cô nhìn ra sơ hở.
Trang Nại Nại nghe vậy lại lo lắng nhìn Tư Chính Đình: “Mẹ với chị cứ yên tâm, mấy ngày tới con sẽ không đến công ty, con sẽ gọi điện cho thư kí đưa tài liệu tới đây rồi làm việc ở nhà luôn.”
Đinh Mộng Á nghe vậy thì trắng trợn lườm Tư Chính Đình một cái, bà cầm lấy tay Trang Nại Nại: “Ây da, con vất vả rồi!”
Đinh Mộng Á nói xong liền đứng lên: “Vậy mẹ với chị con về trước đây.”
Trang Nại Nại gật đầu: “Dạ, để con tiễn hai người.”
Ba người rời khỏi phòng, Tư Chính Đình lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, bình thường anh đều quen ngồi thẳng, đột nhiên giờ phải dựa ra đằng sau thế này thật khiến anh tê hết cả lưng.
Chưa kể...
Tư Chính Đình xốc chăn lên rồi cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Thật ra anh không bị bệnh, nhiệt độ cơ thể hiện giờ là ba mươi bảy độ năm mà còn phải đắp chăn, nóng quá!
Đấy là mẹ ruột đó sao?
Biết thừa là anh không ốm, biết thừa thời tiết nóng như vậy, vất vả lắm anh mới chờ được Trang Nại Nại rời đi để thoải mái hơn một chút, kết quả cô vừa quay lại bà đã đắp chăn cho anh!
Hiện giờ Tư Chính Đình chỉ cảm thấy mồm miệng khô khốc, không nuốt nổi cái gì.
Tư Chính Đình đang dùng tay quạt cho mình đột nhiên cảm giác dưới giường bị cái gì đụng vào, sau đó Tư Chính Đình cứng đờ, một lúc sau mới nói: “Ra đây!”
Vừa dứt lời, trên giường đột nhiên có hai cái đầu nhỏ thò ra, mặt hai đứa con trai cũng mang vẻ ngơ ngác giống nhau.
Thấy hai đứa bé, Tư Chính Đình đột nhiên cảm giác cái đầu mình cũng to lên rồi.
Bé Nháo lên tiếng trước: “Thì ra là ba giả ốm!”
Tư Chính Đình ho khan một tiếng, cảnh cáo: “Nghe cho kỹ đây, vừa rồi nghe thấy gì, hai đứa không được hé ra bất cứ câu nào hết nhớ chưa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...