Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc bàn bạc một chút, cuối cùng vẫn quyết định hai gia đình sẽ cùng ăn một bữa cơm.
Anh đặt phòng ở khách sạn Hoàng Gia, sau đó gọi cho ba mẹ mình để bảo họ đến.
Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc ngồi trong phòng chờ một lúc. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tư Tĩnh Ngọc liền đứng dậy. Phục vụ đẩy cửa phòng, bà Thi đi vào, vừa vào đến nơi đã cầm tay Tư Tĩnh Ngọc: “Tĩnh Ngọc, mẹ cũng biết Cẩm Ngôn có lỗi với con. Lần này con có thể tha thứ cho nó, sau này mẹ sẽ trông chừng nó giúp con, không bao giờ để nó làm chuyện có lỗi với con nữa!”
Tư Tĩnh Ngọc nhớ đến lúc mẹ chồng nàng dâu ở với nhau, viền mắt lại đỏ hoe. Cô từng nghĩ đời này bọn họ có duyên nhưng không có phận, nào ngờ quanh đi quẩn lại, bọn họ vẫn trở về nơi bắt đầu.
Cô cười gọi, “Mẹ.”
Nước mắt bà Thi liền rơi xuống, “Tĩnh Ngọc, mẹ biết con rất uất ức. Con yên tâm, sau khi các con kết hôn, mẹ sẽ nuôi dưỡng Tân Tân, tuyệt đối không để hai đứa khó xử!”
Nói xong, bà liền lau nước mắt, rồi mới cùng ông Thi ngồi xuống.
Lúc này, Ms. Đinh và chú Lý cũng đi vào. Bà Thi lập tức chìa tay ra với Ms. Đinh: “Bà thông gia à, bà đến rồi, nào, ngồi xuống cạnh tôi, hai chúng ta tâm sự.”
Thấy bà Thi như thế, Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn liếc nhìn nhau, cau mày.
Bà Thi là người khẩu xà tâm phật. Lúc họ mới kết hôn, bà Thi sợ bị người khác xem thường, sợ bị cô tiểu thư cành vàng lá ngọc này khinh thường nên luôn ra vẻ cao ngạo, chưa từng xởi lởi trước mặt Ms. Đinh.
Người già thường có suy nghĩ cổ hủ rằng con gái bà đã về nhà tôi rồi thì chẳng phải là cũng phải nhìn vẻ mặt của tôi sao?
Vì thế, trước đây hai bà gặp nhau luôn có mùi thuốc súng.
Nhưng lần này, bà Thi biết nhà mình đuối lý nên tự hạ mình trước.
Đinh Mộng Á cũng chẳng phải là kiểu người vô lý, người khác đối xử với bà thế nào thì bà sẽ đối xử lại như thế. Thấy bà Thi đã hạ mình, bà cũng dễ tính hơn, hai người liền cùng trò chuyện, đồng thời cảm thấy hóa ra thông gia nhà mình cũng không đáng ghét đến thế, bất giác cũng thấy thân thiết hơn hẳn.
Người có tuổi thường hay dài dòng. Vì thế, bọn họ nói chuyện hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa vào chủ đề chính.
Lúc này, điện thoại của Tư Tĩnh Ngọc lại chợt đổ chuông, cô xem tên người gọi rồi áy náy nói, “Là chuyện công việc, con ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau đó, cô cầm điện thoại ra ngoài hành lang, nhưng còn chưa nghe máy thì lại thấy Bạch Nguyệt đi đến, ánh mắt hiểm ác, “Tư Tĩnh Ngọc, nghe nói cô và Thi Cẩm Ngôn làm lành rồi à?”
Tư Tĩnh Ngọc chẳng thèm để ý đến cô ta, quay người định bỏ đi.
Nhưng Bạch Nguyệt lại lao đến chặn trước mặt Tư Tĩnh Ngọc, tức đến phát run, gào to: “Tư Tĩnh Ngọc, cô đừng có đắc chí! Tôi cho cô hay, dù cô có lấy được Thi Cẩm Ngôn thì sao? Trái tim anh ấy vẫn hướng về tôi! Cô có biết để đền bù cho mẹ con tôi, anh đã chuyển nhượng cổ phần cho chúng tôi không? Cô biết anh ấy chuyển bao nhiêu không? 20%! Điều này chứng tỏ trong lòng anh ấy vẫn có tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...