Hello, Người Thừa Kế
“Aaaa!”
Hôm qua chơi quá muộn cho nên tất cả các sinh viên đều không về kí túc xá mà thuê phòng ở khách sạn bên này, tiếng hét vừa vang lên, mọi người đồng loạt mở cửa, vọt vào.
Thi Cẩm Ngôn bị tiếng ồn đánh thức, anh mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy. Thấy một đám người đang đứng tại cửa liền vô thức trùm kín chăn lên người Tư Tĩnh Ngọc.
Anh quấn ga trải giường đứng lên, nhướng mi nhìn đám người trước mắt rồi bóp bóp huyệt Thái Dương, sau đó nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Các người ra ngoài trước được không?”
Bạch Nguyệt ngơ ngác đứng đó, sau bị những cô gái khác lôi ra ngoài.
Thi Cẩm Ngôn khép cửa phòng lại rồi thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh quay đầu lại, thấy Tư Tĩnh Ngọc đã mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm.
Trong đôi mắt to xinh đẹp ấy lúc này là vẻ khó tin, cô cúi đầu nhìn người mình rồi lập tức dùng chăn quấn kín người lại, lát sau khi cô chui ra thì đã mặc qua loa quần áo vào người.
Cô đứng dậy, bước từng bước đi tới.
Thi Cẩm Ngôn vừa định nói gì thì bất ngờ cánh tay của cô giơ lên, nhưng khi nó chỉ còn cách gương mặt của anh mấy centimet lại dừng lại.
Cả người Tư Tĩnh Ngọc run rẩy, trong đôi mắt cô là vẻ hoảng loạn. Sau đó cô ôm mặt, chạy nhanh ra ngoài.
Cánh cửa mở ra, Thi Cẩm Ngôn còn chưa kịp đi ra ngoài đã nghe được “chát” một tiếng.
Thi Cẩm Ngôn ngẩn người, chợt nhận ra chuyện gì đó liền xông ra, anh thấy Bạch Nguyệt đang khàn giọng gào thét với Tư Tĩnh Ngọc: “Tôi coi cô là bạn bè nhưng cô lại làm gì đây? Sao cô có thể lên giường với bạn trai tôi hả?”
Thi Cẩm Ngôn nóng nảy kéo Tư Tĩnh Ngọc ra sau lưng mình, rồi giận dữ hét lên với Bạch Nguyệt: “Cô làm cái gì thế?!”
“Anh, anh bảo vệ cô ta...” Bạch Nguyệt nói đến đây liền che miệng lại, nhìn anh bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa thương tâm rồi xoay người chạy ra ngoài.
Thi Cẩm Ngôn hoàn toàn không hiểu Bạch Nguyệt phát điên cái gì, người khác đều cho rằng bọn họ là người yêu nhưng chính anh đã nói với cô ta rất nhiều lần, cũng đã làm sáng tỏ mối quan hệ giữa bọn họ rồi.
Lúc này Thi Cẩm Ngôn chẳng buồn quan tâm Bạch Nguyệt nghĩ gì nữa, anh vội vàng nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc. Cô đang ngơ ngác đứng đó, trên mặt vẫn còn in một dấu tay đỏ lừ. Cô lau mặt rồi cúi thấp đầu xuống, mang theo một tâm tình mà anh không rõ.
Thi Cẩm Ngôn muốn nói anh thích cô, đã thích suốt bốn năm, sau này anh sẽ đối xử với cô thật tốt, thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra miệng thì cô lại đột ngột chạy đi.
Thi Cẩm Ngôn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng ấy, muốn đuổi theo nhưng anh còn chưa mặc đồ, anh lo lắng nhìn theo nhưng có người đã chặn lại tầm mắt mình. Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu, trước mặt anh là Diêu Đằng với vẻ mặt tái nhợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...