Anh vội vàng cúi đầu, tiếp tục điền thông tin, nhưng tim thì đã đập rộn ràng lên. Anh vốn cho rằng bọn họ sẽ không gặp nhau thêm lần nào nữa, nhưng chỉ một lát sau, giọng nói của cô lại chợt truyền đến, “Xin lỗi, xin hỏi bạn có thể cho mình mượn bút được không?”
Anh quay sang thì thấy vẻ mặt bối rối của cô, không hề do dự mà đưa cây bút của mình cho cô, nhưng cô lại nở nụ cười, “Bạn còn chưa điền xong mà, đưa cho mình rồi bạn điền thế nào được?”
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy, nhưng cô khiến anh hơi mất tự nhiên. Anh bèn cúi đầu, nhanh chóng điền xong thông tin của mình, sau đó lại nghe tiếng cười của cô. Tiếng cười đó rất dễ nghe, tim anh như có chiếc lông vũ lướt qua, khiến anh không dám ngẩng đầu lên.
Sau đó, một bàn tay bỗng chỉ vào chỗ anh vừa điền, “Bạn gì ơi, bạn điền sai ở đây rồi. Dân tộc của bạn là nam này?”
Giọng nói của cô nghe rất vui tươi, khiến anh nhận ra mình vừa làm ra chuyện ngu xuẩn nhất đời này.
Anh gật đầu, lạnh mặt để che vẻ bối rối và khẩn trương của mình, sau đó mới nói: “Cảm ơn.”
Sau đó anh đưa bút cho cô, rồi đứng dậy rời đi.
Anh mong được phân đến cùng một bộ phận với cô, nhưng không ngờ lúc có kết quả, anh được phân đến bộ phận tuyên truyền, còn cô lại được phân vào bộ phận văn nghệ.
Lúc anh còn đang cảm thán cuộc đời không cho mình chút cơ hội nào thì nó lại chợt đến.
Anh phát hiện ra Tư Tĩnh Ngọc ở chung phòng ký túc xá với một cô bạn học đồng hương của anh, hai người còn học cùng một lớp, dính lấy nhau như hình với bóng, trở thành bạn thân của nhau. Cô bạn học đó hình như họ Bạch, là con gái của cô Bạch, nhưng tên là gì thì anh đã quên mất rồi.
Về sau Bạch Nguyệt đến tìm anh, anh cũng không từ chối những yêu cầu hợp lý của cô ta, vì mỗi lần cô ta đến tìm anh đều là đi cùng Tư Tĩnh Ngọc.
Thời gian dần trôi qua, bọn họ cũng tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Bọn họ cũng tham gia trại hè, cuối tuần còn hẹn đi chơi. Anh cũng vừa quen với cậu bạn cùng khoa tên là Diêu Đằng, tuần nào cũng có những cuộc hẹn bốn người.
Nửa học kỳ dần trôi qua.
Một ngày cuối tuần nào đó, bọn họ cùng đi dạo phố. Hôm đó, anh thấy Tư Tĩnh Ngọc đứng trước cửa hàng trang sức, xem một món trang sức rất lâu, nhưng lại không đành lòng mua nó.
Anh đợi lúc Tư Tĩnh Ngọc đi rồi mới qua xem, liền thấy là một chiếc vòng cổ cỏ bốn lá. Chiếc vòng này của hiệu Kela, chỉ là một món trang sức nho nhỏ thôi mà cũng tốn những ba nghìn tệ rồi.
Chừng ấy tiền… là tiền sinh hoạt cho một học kỳ của anh.
Nhưng tuổi trẻ bồng bột, ai mà chẳng có điều muốn làm cho bằng được.
Về sau, anh bắt đầu quãng thời gian ban ngày đi học, ban đêm đi làm. Anh làm thuê suốt hai tháng, ăn mặc tiết kiệm, ngày nào cũng ăn mì tôm, cuối cùng cũng để dành được ba nghìn tệ, mua món quà đầu tiên cho cô.
Đến sinh nhật của cô, cô mời anh và Bạch Nguyệt đến tham dự. Anh mua được chiếc vòng cổ đó, lấy hết can đảm, định ngày hôm đó sẽ tỏ tình với cô.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ được rằng mọi chuyện lại phát triển theo một hướng khác, đẩy anh và cô thành hai đường thẳng song song.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...