Hello, Người Thừa Kế
Có phải anh cảm thấy nếu anh ngủ với cô thì anh và Bạch Nguyệt sẽ thật sự chấm dứt?
Nếu không, sao anh lại dừng ở bước cuối cùng?
Cô siết chặt tay, cố gắng không để rơi nước mắt rồi nhắm hai mắt lại.
Ban đêm yên tĩnh, cô có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của anh. Cô không dám thở mạnh, bởi vì... cô sợ anh biết cô chưa ngủ. Anh sẽ… càng xem thường cô hơn.
Nửa tiếng sau, trong bóng tối, anh nhào lên người cô. Khi cô vẫn còn đang trong cơn kinh sợ, anh đã tiến vào mà không hề có bất cứ màn dạo đầu nào trước.
Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, nhưng vì cô uống say nên không có cảm giác gì.
Nghe nói sinh con rồi thì sẽ không đau nữa.
Nhưng một đêm đó, cô vẫn cảm thấy đau đến không thở được. Cô cắn môi, chịu đựng sự phát tiết của anh.
Tim cô thắt lại!
Nói cho cùng thì anh vẫn oán trách cô nhỉ?
Những buổi tối sau đó, cuộc sống vợ chồng của bọn họ đều giống như một loại trách nhiệm. Cô cảm thấy mình chẳng khác nào công cụ phát tiết dục vọng của anh…
Những mảnh ký ức khổ sở xộc lên đầu khiến cô không nhịn được cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn cuộc trò chuyện trên điện thoại. Những dòng chat trong nhóm đều cho rằng cơ thể Trương Trác có vấn đề. Cô lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Tư Tĩnh Ngọc: [Hai em có xảy ra vấn đề gì trong chuyện tình cảm không?]
Hi Nhi muốn vùng lên: [Sau khi kết hôn, bọn em luôn cãi nhau. Chủ yếu là em không hợp với cuộc sống của ba mẹ anh ấy, mà anh ấy lại không có ở nhà nên em muốn về nhà ba mẹ ruột sinh con. Ba mẹ anh ấy không đồng ý.]
Tư Tĩnh Ngọc: [Có một số gia đình có tư tưởng rất bảo thủ, nhưng bản thân anh ta cũng không giải quyết được vấn đề này cho ổn thỏa. Đây đã là thời đại nào rồi!]
Nại Nại: [Đúng vậy, đây đã là thời đại nào rồi! Về nhà mẹ đẻ thì sao? Tư Chính Đình còn ở nhà của tớ đấy!]
Tả Y Y: [Lầu trên cút đi, đừng có ở đây ngược cẩu!]
Tư Tĩnh Ngọc: [Liệu có phải… anh ta có tình nhân không?]
Hi Nhi muốn vùng lên: Không thể nào, anh ấy không phải là người như thế. Em tin tưởng anh ấy!]
Nại Nại: [... Miễn bình luận!]
Tả Y Y: [... Miễn bình luận! +1]
Hi Nhi muốn vùng lên: [Tuyệt đối không thể, chồng tớ không phải là loại người như thế!]
Tư Tĩnh Ngọc không trả lời, niềm tin này khiến cô cảm thấy rất ngưỡng mộ. Trước đây, khi thấy anh và Bạch Nguyệt từ trong khách sạn đi ra, ý nghĩ đầu tiên của cô là Thi Cẩm Ngôn không phải người như thế. Anh là một người có trách nhiệm, sao anh có thể có tình nhân được?
Dù người đó có là Bạch Nguyệt thì cũng không thể nào!
Sau đó, Tân Tân xuất hiện, hoàn toàn phá tan sự tin tưởng của cô.
Đúng vậy, Thi Cẩm Ngôn không phải người như thế. Nhưng nếu có Tân Tân rồi, anh không phải người như thế thì thế nào?
Tư Tĩnh Ngọc im lặng một hồi rồi đưa ra ý kiến cuối cùng.
Tư Tĩnh Ngọc: [Nếu không được thì dẫn anh ta đi bác sĩ tâm lý khám đi. Chị có quen với một bác sĩ tâm lý, có thể giới thiệu cho em.]
Hi Nhi muốn vùng lên: [Vâng ạ. Em cảm ơn chị!]
Nại Nại: [Đàn ông thì có bệnh tâm lý gì? Không phải là áp lực công việc quá lớn chứ?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...