Hello, Người Thừa Kế
Tư Chính Đình: “…”
“Anh đối xử tốt với mẹ của con anh thì con anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, hiểu không?”
Tư Chính Đình: “…”
Trang Nại Nại nháy mắt với anh, bộ dáng vừa đáng yêu, vừa mang theo vẻ lấy lòng, hình như là đang nói: Đừng buồn nữa! Anh còn buồn, em sẽ khóc cho anh xem!
Tư Chính Đình bật cười.
“Đúng là nhà độc tài vui buồn thất thường!”
Trang Nại Nại giật nảy mình, cô lại lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi.
“Em nói ai là nhà độc tài?” Tư Chính Đình đưa tay nhéo má Trang Nại Nại.
Trang Nại Nại chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Người vừa làm động tác vô cùng trẻ con này là Tư Chính Đình sao?
Cô sờ trán anh thử nhiệt độ, “Đâu có sốt đâu!”
Cô vừa dứt lời, anh liền chọc lét cô.
“Ha ha ha… Chính Đình, anh… Ha ha ha… Anh dừng tay đi! Anh quá trẻ con rồi!”
“Ha ha ha, Chính Đình, em xin anh mà, anh tha cho em đi. Em cười tới đau bụng rồi ~”
“Chính Đình, được rồi, được rồi, em không nói anh như vậy nữa… Ha ha ha, tha cho em đi mà ~”
Bầu không khí bên trong xe trở nên vui vẻ, Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại, bởi vì cười quá nhiều, lại còn dùng sức đẩy anh ra nên khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Nụ cười của cô giống như ánh sáng mặt trời, chiếu thẳng vào sinh mệnh u ám của anh.
Điện thoại của Trang Nại Nại đột nhiên đổ chuông.
“Tiêu tổng, khi nào cô đến công ty? Có một hạng mục cần cô ký tên.” Thư ký thông báo.
Trang Nại Nại nhìn điện thoại, đã ba giờ rưỡi chiều, “Tôi tới ngay.”
Xe chạy, Trang Nại Nại cũng không nói gì nữa, Tư Chính Đình bỗng nói: “Em chuyển qua đây ở đi!”
Trang Nại Nại rất muốn gật đầu, như vậy thì bọn họ có thể khôi phục cuộc sống bình thường, cô cũng có nhiều thời gian làm bạn với con. Nhưng…
Trang Nại Nại ủ rũ cúi đầu, “Khuya về nhà, ông nội còn dạy em học nữa.”
Quản lý doanh nghiệp là một môn học lớn, kiến thức trong sách chỉ như muối bỏ bể. Vì vậy, mỗi buổi tối, Tiêu Khải sẽ dành ra hai tiếng để dạy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...