Hello, Người Thừa Kế
Trang Nại Nại ngẩn người.
Tư Chính Đình nổi máu ghen?
Muốn nhắc lại chuyện cũ?
Trang Nại Nại cười, “Gả cho Từ Đại Chí... được tính là tái giá sao?”
Gả cho Từ Đại Chí, chính là gả cho anh, sao có thể tính là tái giá được?
Tư Chính Đình lại hiểu lầm lời cô nói.
Anh nhíu mày, đè cô xuống giường, “Trang Nại Nại, đời này! Kiếp sau! Kiếp sau nữa! Em chỉ có thể gả cho một mình anh! Em đừng có mơ gả cho Từ Đại Chí!”
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt Trang Nại Nại, làm tim cô đập thình thịch. Cô nhìn khuôn mặt điển trai của anh, chợt nhớ đến lời đánh giá của Tiêu Khải: Quá xấu xí, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng đời sau.
Trang Nại Nại không bật cười, ôm cổ Tư Chính Đình, nói vào tai anh, “Anh quá tham rồi!”
Ai muốn kiếp sau và kiếp sau nữa, gả cho anh?
Sau đó cô liền cảm giác được nơi nào đó của người đàn ông nằm trên mình nhô lên.
Trang Nại Nại vội đẩy anh ra, “Em phải đi làm!”
Cô đứng dậy mặc quần áo, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, vòng eo đã bị ôm chặt lấy.
Trang Nại Nại: “!!!”
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông phá tan không khí ám muội giữa hai người.
Thấy Tư Chính Đình xị mặt, Trang Nại Nại bật cười, đẩy anh ra, “Mau xem là ai gọi.”
Tư Chính Đình buồn bực, một lúc sau mới thở dài, đứng lên.
Thấy anh đứng dậy, Trang Nại Nại bỗng cảm thấy hơi mất mát. Trước đây, nếu gặp chuyện tương tự, anh nhất định sẽ tiếp tục làm nốt. Cho dù là chuyện của công ty, anh cũng ném sang một bên. Còn bây giờ… là do anh hiểu chuyện hơn?
Vừa nghĩ tới đây thì nghe thấy Tư Chính Đình giải thích: “Đây là tiếng chuông anh cài riêng cho số điện thoại bàn bên biệt thự của các con.”
Trang Nại Nại lập tức sốt ruột, “Anh mau nghe điện thoại đi, xem có chuyện gì.”
Tư Chính Đình cầm điện thoại lên nghe, “A lô.”
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà sắc mặt của anh lập tức trầm xuống.
“Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...