“Alo...”
Thế nhưng đợi một hồi, tiếng chuông di động vẫn kêu vang. Cô nhìn lại rồi đột nhiên cười hì hì, chỉ vào di động, nói: “Hóa ra còn chưa bấm nhận cuộc gọi.”
Ngón tay xẹt ngang qua phím nhận, rồi nói: “Alo!!!”
“Nại Nại!” Giọng nói của Tư Chính Đình mang theo một chút mệt mỏi cùng vui mừng, “Anh đang ở cửa, bọn em ở phòng nào, anh đến tìm em!”
Trang Nại Nại nghe vậy thì lập tức đứng lên rồi lớn tiếng nói: “Em... em đi tìm anh! Anh ở cửa chờ em!”
Nói tới đây, cô khoát khoát tay với nhân viên của mình: “Tôi đi trước, mọi người... cứ tiếp tục! Tôi sẽ thanh toán!”
Sau đó cô cầm túi xách lên, lắc lư đi ra ngoài.
Đang đi, đột nhiên “rầm” một tiếng, cô ngẩng đầu mới phát hiện hóa ra mình đập đầu vào cánh cửa, cho nên mới tỉnh táo lại một chút.
Từ phòng bao ra cửa chỉ mấy bước mà Trang Nại Nại đi hết mười phút.
Di động lại kêu lên.
“Nại Nại, em đâu rồi?” Tư Chính Đình sốt sắng hỏi.
“Đến đây! Đến đây!” Trang Nại Nại đang nói đột nhiên thấy có một người bước vào, người này mặt rỗ, dáng dấp rất xấu, “Em thấy anh rồi!”
Nói tới đây cô cúp máy rồi chạy về phía trước, sau đó nhìn cũng chẳng buồn nhìn mà ôm lấy cánh tay người ta: “Tư Chính Đình~”
Người đàn ông bị ôm lấy đột nhiên sửng sốt, “Trang Nại Nại? Sao cô lại ở đây? Đúng là trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, cơ mà cô nhìn cho rõ, tôi là Từ Đại Chí, không phải Tư Chính Đình!”
Anh ta nói như vậy khiến Trang Nại Nại cảm thấy có chút ngu người, cô chớp chớp mắt nhìn cái mặt rỗ chi chít kia rồi cười hì hì, chỉ thẳng Từ Đại Chí la lớn: “Từ Đại Chí!”
Từ Đại Chí gật đầu: “Đúng, là tôi!”
Trang Nại Nại tiếp tục cười ngây ngô, tiếp đó quan sát anh ta từ trên xuống dưới: “Từ Đại Chí! Hình như em uống say rồi, sao anh lùn thế?”
Từ Đại Chí sửng sốt.
Trang Nại Nại lại đưa tay ra chỉ vào mắt anh ta: “Còn có mắt của anh nữa, quá nhỏ!”
Sắc mặt của Từ Đại Chí xanh mét, muốn đẩy cô ra.
Nhưng mà Trang Nại Nại cố chấp không buông, lại còn bắt lấy mũi của anh ta: “Từ Đại Chí! Cái mũi này của anh là thế nào đây? Xấu quá đi, ha ha a ha...”
Từ Đại Chí: “...”
Anh ta mạnh mẽ đẩy cô ra, “Trang Nại Nại, cô uống say rồi nổi điên cái gì hả?”
Trang Nại Nại lắc đầu: “Em không say! Em không say!”
Cô nói tới đây thì nhìn thẳng vào anh ta, “Em biết anh là ai đó nhé, anh... anh đừng có giả vờ!”
Khuôn mặt Từ Đại Chí đen sì như đít nồi: “Tôi là Từ Đại Chí! Còn có thể là ai nữa hả!”
“Anh muốn làm Từ Đại Chí cũng được!” Trang Nại Nại cười ngu, đầu óc lúc này hoàn toàn không hoạt động, cô đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa tay khum lại trên miệng mình thành hình cái loa rồi lớn tiếng hét: “Từ! Đại! Chí! EM - YÊU - ANH! Em rất yêu anh! Chúng ta kết hôn đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...