Khóe môi quản gia giật giật, nói lời trái lương tâm: “Thiếu phu nhân rất tốt.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Quản gia thấy bà không nói nữa thì cung kính nói: “Nếu phu nhân không còn việc gì thì tôi cúp máy đây.”
Quản gia vừa nói xong, đầu bên kia bỗng hỏi: “Lão Lý này, quan hệ giữa thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ông... hòa hợp không?”
Quản gia sửng sốt: “Phu nhân, ý của ngài là...”
“Tôi nói chuyện giường chiếu đó!”
Quản gia: “...”
Sau đêm tân hôn, ông đã muốn “tình báo” lại cho phu nhân, nhưng thiếu gia xanh mặt ném mấy thứ kia cho ông, ông liền hiểu thiếu gia đang cảnh cáo ông giữ miệng. Có điều, bây giờ phu nhân hỏi thăm tới, ông nên trả lời như thế nào đây?
Nghĩ đến vị phu nhân khó chơi của mình, lại nghĩ đến thủ đoạn của thiếu gia, quản gia rơi vào tình huống bế tắc.
Ông ho khan một tiếng rồi nói: “Phu nhân, ngài biết thói quen của thiếu gia mà, thiếu gia không cho chúng tôi lại gần phòng ngủ.”
“Thế sao ông không đi nghe lén?”
Quản gia: “...”
Phu nhân, đây là lời ngài nên nói sao?
“Lão Lý à, ông cũng xem như trông thiếu gia từ bé đến lớn, ông không nên nuông chiều thói quen xấu đó của nó, lúc cần nghe lén phải nghe lén, lúc cần ra tay phải ra tay.”
Quản gia: “...”
“Đứa bé này thủ thân như ngọc nhiều năm, không chạm vào phụ nữ. Ông nói xem, phương diện đó của nó có phải... có vấn đề không?”
Khuôn mặt già của quản gia đỏ lên.
Phu nhân, ngài thảo luận đề tài này với tôi, có ổn không?
Quản gia lại ho khan, sau đó nghiêm trang trả lời: “Thưa phu nhân, chuyện này... tôi cũng không rõ lắm.”
“Aizz, lão Lý à! Cái gì ông cũng tốt, có điều nghiêm túc quá. Đồ vật lần trước tôi đưa ông để vào phòng nó, nó dùng chưa?”
Mặt quản gia đỏ bừng lên: “Không dùng ạ.”
“Không dùng?” Giọng đầu bên kia mang theo nghi ngờ: “Là nó không có hứng thú với phương diện đó, hay là…”
“Phu nhân, nếu ngài không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước, thiếu gia đang gọi tôi.” Quản gia thật sự không nhịn được nữa.
“Ơ, lão Lý, ông đừng tắt máy, tôi còn chưa nói hết mà, tôi…”
“Cạch!” Sau khi cúp điện thoại, quản gia lau mồ hôi lạnh trên trán, sau này ông nên ít gọi cho phu nhân thì tốt hơn. Mấy năm nay, cách phu nhân quan tâm thiếu gia thật sự là càng ngày càng...
Nhớ đến mấy ngày trước, phu nhân còn hỏi ông thiếu gia có lén giặt quần lót hay không. Quản gia không nhịn được đỡ trán. Từ trước tới nay, thiếu gia đều tự mình giặt quần lót, làm sao ông biết thiếu gia có cái gì gì đó không?
***
Tư Chính Đình bước qua phòng khách, đi thẳng lên lầu.
Tâm trạng của anh rất tốt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh nhanh chóng đi tới trước cửa phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra liền nghe được tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm, Trang Nại Nại mở vòi nước, sau đó thẫn thờ ngồi đó.
Vốn khi Tư Chính Đình nói bắt đầu lại, cô đã vô cùng vui vẻ, nhưng khi nói ngày mai phải đi gặp… bà ấy?
Trang Nại Nại siết chặt tay, cúi thấp đầu.
Cô không muốn gặp bà ấy.
Nếu như có thể, cô thà không có quan hệ gì với Tư Chính Đình, còn hơn là có bất cứ liên quan gì với bà ấy.
Khóe môi ngoéo một cái, Trang Nại Nại bỗng phát hiện, có một số việc dạo một vòng sẽ lại quay về điểm xuất phát.
Không biết đã ngẩn người bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên làm cô giật mình.
Trang Nại Nại nhảy dựng lên, hốt hoảng hỏi: “Gì... gì thế?”
Tiếng Tư Chính Đình truyền tới: “Còn chưa khỏe sao?”
Trang Nại Nại nhìn đồng hồ, cô ở trong phòng tắm một tiếng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...