Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Một tháng nhanh chóng trôi qua, cuối cùng hôm nay Trang Nại Nại cũng nhận được điện thoại từ quản lý của Đường Hạ.

“Cô Trang, chúng tôi đã đặt vé bay sang Mỹ vào thứ hai, dự kiến sẽ ở lại Los Angeles năm ngày, cô xem có vấn đề gì không?”

Sắp bay sang Mỹ rồi?

Sắp phải gặp nhà họ Tiêu rồi sao?

Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy rất khẩn trương. Cứ như sự bình tĩnh trong thời gian qua chỉ là bình yên trước cơn cuồng phong bão táp. Nhưng đã đi đến bước này, cô không còn đường quay lại nữa.

Trang Nại Nại lập tức trả lời người quản lý: “Tôi không có vấn đề gì cả.”

Cúp điện thoại, Trang Nại Nại lại ngẩn người nhìn điện thoại. Nếu lần này qua Mỹ mà gặp phải người trong nhà họ Tiêu thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, cô có nên sắp xếp chuyện sau này trước hay không?

Đầu tiên là cô giao doanh nghiệp Cố Thị lại cho Cố Tinh Hào quản lý, sau đó tan làm sớm, quay về căn nhà trệt để gói ghém vài bộ đồ, rồi đến biệt thự thăm hai con trai.


Tư Chính Đình không có ở đây nên cô còn chẳng có cơ hội để chào tạm biệt anh.

Cô ngẩn người nhìn hai đứa con trắng trẻo mập mạp. Hai đứa đã được hơn sáu tháng tuổi, vừa học bò xong, lúc này đang chen nhau bò qua bò lại trên nệm, miệng thì ê a ngôn ngữ chỉ chúng có thể hiểu.

Cậu anh mập hơn cậu em một chút. Hai anh em nằm với nhau, cậu anh trông sáng sủa hoạt bát hơn, còn cậu em thì hơi yếu.

Trang Nại Nại bế hai đứa lên, hôn lên má hai đứa mấy cái thật kêu rồi nghiêm túc nói: “Mẹ phải sang Mỹ rồi, lần này... ừm, có lẽ sẽ phải đi rất lâu, nhưng cũng có thể sẽ trở lại rất nhanh. Hai đứa phải nhớ mẹ đấy nhé, nếu không thì mẹ sẽ tức giận đấy!”

Cô nói đến đây lại thấy cậu em như thể hiểu lời cô nói, bé duỗi bàn tay bé bé xinh xinh lên sờ mặt cô, khiến trái tim Trang Nại Nại bỗng chốc mềm nhũn. Còn cậu anh lại chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, ánh mắt rất có phong thái bình thản như mây gió của bố nó.

Trang Nại Nại: “...”

Trang Nại Nại không nhịn được, nhéo má cậu anh mấy cái, “Thằng quỷ! Ánh mắt của con có ý gì thế hả?”

Nhưng nhéo xong, cô lại sợ thằng bé bị đau nên vội vàng xoa xoa má nó.


Cô nhìn hai đứa, cảm thán không thôi.

Chơi với con cả ngày, đến tối, đợi hai đứa ngủ rồi, cô liền rời đi.

***

Thứ hai, Trang Nại Nại theo ê-kíp của Đường Hạ ra sân bay check-in. Lúc chờ ở sân bay, cô nhìn lên bầu trời, chẳng hiểu nghĩ gì mà lại chụp một bức ảnh rồi đăng lên Wechat. Chưa tạm biệt Tư Chính Đình và Từ Đại Chí, cô chỉ hi vọng bọ họ sẽ thấy bức ảnh này.

Trang Nại Nại đăng lên Wechat xong thì ngồi nghịch điện thoại. Một lúc sau, vai cô bỗng bị ai đó vỗ một cái, một giọng nói kinh ngạc truyền đến, “Trang Nại Nại!”

Cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một người đàn ông mặt đầy rỗ, tướng mạo có hơi giống Từ Đại Chí, nhưng cũng không phải là quá giống. Anh ta đang đứng sau lưng cô, vẻ mặt mừng rỡ nói, “Đúng là cô rồi, chúng ta thật có duyên!”

Trang Nại Nại ngây người: “Anh là ai?”

Người đàn ông kia cũng ngây cả người, “Tôi là Từ Đại Chí đây!”

Nói rồi, anh ta lại lấy điện thoại ra cho Trang Nại Nại xem, “Tôi thấy cô đăng ảnh đang ở sân bay nên đi tìm thử, không ngờ thật sự gặp được cô!”

Từ Đại Chí?!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui