Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Thế rồi, Tư Chính Đình lại nghĩ tới chuyện anh kéo ghế, mở cửa xe cho cô, thế nhưng... cái cô gái ngu ngốc này lại hoàn toàn chẳng biết tâm ý của anh.
Nhất thời Tư Chính Đình ăn nguyên một thùng dấm, anh nện chiếc bút máy dùng để kí tên lên mặt bàn kêu đánh “chát” một tiếng, dứt khoát cắt đứt hành vi trao đổi không tiếng động của hai người kia. Sau đó dùng ánh mắt lạnh băng liếc Quý Thần.
Quý Thần: “...”
Quý Thần lập tức cúi gằm đầu xuống, không dám lia ánh mắt mình sang Trang Nại Nại nữa.
Còn về phần Trang Nại Nại, phát tín hiệu đi nhưng không nhận được trả lời thì tức đến giậm chân. Thế nhưng, lúc Tư Chính Đình liếc mắt đến thì im như thóc không dám hé răng.
Kiểu gì thì kiểu muốn mở miệng nói cũng phải gọi người ta một tiếng.
Gọi là gì đây?
Ông xã? Honey? Bảo Bối? Chủ nhân? Bạn già?
Mấy từ này không có từ nào phù hợp.
Trong lòng Trang Nại Nại nóng như lửa đốt, không thể thầm oán giận trong lòng, hóa ra cũng có lúc thím Baidu không đáng tin cậy.
A a a a! Cái vấn đề xưng hô này đúng là hành chết người mà!
Thời gian cứ thế trôi qua từng phút, Trang Nại Nại hết há mồm lại ngậm miệng những vẫn không kêu ra lời, cuối cùng Trang Nại Nại nổi giận.
Hừm!
Chẳng phải chỉ là một cách xưng hô thôi sao?
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên rồi dùng giọng có chút bực bội mà hô: “Tư Chính Đình! Đi ăn cơm!”
Nói xong, Trang Nại Nại lập tức ngây dại.
Chết toi rồi!
Sao cô lại có thể gọi thẳng tên của anh ra chứ? Cái người cao cao tại thượng được người người cung phụng này có ai dám gọi thẳng tên của anh ra chứ!
Ngón tay đang gõ gõ trên mặt bàn của Tư Chính Đình hơi khựng lại. Lúc đầu, anh muốn bắt cô gọi là chồng ơi gì gì đó, thế nhưng ba chữ “Tư Chính Đình” lại khiến anh sửng sốt.
Ba chữ này mang theo cảm giác rất đặc biệt từ Trang Nại Nại, vừa hùng hổ chính khí, lại có chút mong đợi cùng vui mừng, cảm giác giống như lúc cô theo đuổi anh ba năm trước.
Lúc đó, Tư Chính Đình cảm thấy âm thanh này thực sự phiền nhiễu, thế nhưng nó vẫn cứ quanh quẩn trong đầu anh đến mấy năm sau.
Tư Chính Đình cảm thấy không một ai có thể gọi tên của anh một cách dễ nghe như cô.
Trang Nại Nại cảm thấy áp lực mà bản thân phải chịu lúc này quá lớn, cô run rẩy chờ Tư Chính Đình nổi điên hoặc là lạnh mắt lườm gì gì đó, nhưng không ngờ... Đối phương không nói một lời, cũng không có bất cứ hành động nào khác.
Trang Nại Nại ngẩng đầu lên thì phát hiện dường như Tư Chính Đình đang... ngẩn người?
Tiếp đó anh đứng lên, hành động này khiến Trang Nại Nại sợ đến mức hai chân mềm nhũn ra, thế nhưng lúc cô vừa định xoay người bỏ chạy thì lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng của anh: “Ừm.”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại trợn tròn mắt.
Cơ mà, mơ mờ hồ hồ mà thoát được một kiếp khiến Trang Nại Nại hạnh phúc vô cùng, cô sung sướng đi theo anh ăn trưa.
***
Cùng lúc đó tại nhà ăn ở tầng hai của tập đoàn Đế Hào, mấy nhân viên ở bộ thiết kế đang tám chuyện rất hăng say.
“Này, cái cô Trang Nại Nại mới tới ngày hôm nay có lai lịch thế nào vậy?
“Ai mà biết chứ, do bên trên đưa xuống đấy, mọi người đừng có dại mà trêu chọc cô ta, không biết chừng ô dù người ta to lắm đấy.”
“Thật ra nhìn cô ta cũng đẹp đó chứ, tôi nghe nói trợ lý Quý Thần đích thân dẫn cô ta tới đây. Mấy người đoán xem, liệu cô ta có phải là bạn gái của trợ lý Quý Thần không?"
“Nói linh tinh cái gì đấy, cô nói trợ lý Quý Thần thích đàn ông thì tôi còn tin hơn đấy! Anh ta không dính dáng tới con gái bao nhiêu năm, bộ dạng thì khiến phái nữ cũng thấy phải ghen tức, nhất định là gay rồi!”
Đám người đang chém gió say sưa thì đột nhiên có thêm một đĩa cơm xuất hiện trên bàn.
Đám người đồng loạt ngẩng lên nhìn, lập tức hoảng sợ mà đứng phắt dậy: “Trưởng bộ phận!”
Mino cong môi cười: “Ăn chung được không?”
“Được chứ, được chứ!” Mọi người lập tức kéo gọn đồ ăn của mình lại để nhường cho Mino một chỗ trống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...