Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nhưng tại sao chứ?
Ngài Tư đau khổ, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Đến lúc tan làm, nhìn Trang Nại Nại cầm trang phục đi về luôn chứ không chờ anh cùng xuống lầu, Tư Chính Đình mới ý thức được rằng chắc chắn anh lại không cẩn thận chọc tức cô rồi.
Nhưng anh chọc tức cô cái gì chứ?
Kỹ thuật hóa trang của anh hoàn toàn không có vấn đề gì, anh đã phải mời chuyên gia hóa trang quốc tế về dạy nên với tư duy khó hiểu của Trang Nại Nại thì cô hoàn toàn không thể nhận ra anh là ai. Nhưng hình như bình thường anh cũng đâu đắc tội gì với cô?
Tư Chính Đình rối rắm đi theo Trang Nại Nại.
Anh vừa xuống lầu thì thấy Trình Tư Triết lái chiếc BMW đến trước mặt Trang Nại Nại nói gì đó với cô.
Tư Chính Đình vội vàng tiến lại gần thì nghe thấy Trang Nại Nại nói: “Thật sự không cần đâu, chúng ta cũng đâu cùng đường, để anh phải lái xe chở tôi về nhà như thế thì phiền anh quá!”
Trình Tư Triết cười vô cùng dịu dàng, “Bây giờ cô đã là cổ đông của công ty chúng ta rồi, tôi dĩ nhiên phải nịnh nọt cô mới được. Nếu không, lỡ như cô muốn rút vốn chẳng phải tôi sẽ phải lập tức tuyên bố phá sản sao?”
Trang Nại Nại còn định từ chối, nhưng liếc thấy Từ Đại Chí đi tới thì liền gật đầu, ngồi vào xe của Trình Tư Triết.
Nhưng cô vừa mở cửa xe thì bị Từ Đại Chí giữ tay lại.
Trang Nại Nại ngây người nhìn tay mình.
Tại sao cảm giác bị nắm tay này lại quen thuộc như vậy?
Lúc cô đang ngây người thì đã bị Từ Đại Chí kéo sang bên cạnh. Sau đó, giọng nói cứ như bị nghẹn truyền đến: “Rõ ràng anh ta có ý đồ với cô, Nại Nại, cô đừng bị lừa.”
Có ý đồ với cô? Đừng bị lừa?
Trang Nại Nại cảm thấy lời này thật buồn cười, bèn hỏi Từ Đại Chí: “Ý đồ gì?”
Tư Chính Đình ngẩn ra.
“Anh ấy thích tôi, theo đuổi tôi. Tôi đón nhận anh ấy là mắc lừa? Vậy còn anh? Hơn nữa, anh dùng tư cách gì để nói câu này với tôi? Anh có quan hệ gì với tôi chứ?”
Anh là ba của con em!
Tư Chính Đình suýt nữa đã thốt câu này ra, nhưng anh… không thể nói.
Trang Nại Nại đi ngang qua anh, ngồi vào xe của Trình Tư Triết.
Thấy xe sắp lái đi, Tư Chính Đình bỗng nhiên cảm thấy… phiền muộn.
Cô gái này, rốt cuộc anh phải làm thế nào với cô đây?
Lúc Trình Tư Triết vừa lái xe qua một con phố rồi rẽ sang phố khác, Trang Nại Nại liền chỉ về phía trước, “Dừng lại ở bên kia là được.”
Trình Tư Triết ngạc nhiên nhìn cô, Trang Nại Nại liền cười nói, “Tôi bỗng nhiên muốn vào cửa hàng bên kia mua ít đồ, nên anh đưa tôi đến đây là được rồi. Lát nữa tôi sẽ tự đón xe bus về.”
Trình Tư Triết: “…”
Xe dừng, Trang Nại Nại xuống xe, vẫy tay chào anh ta rồi đi vào trung tâm thương mại.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Trình Tư Triết đột nhiên cảm thấy hơi buồn. Sao anh lại có cảm giác bị coi là bia đỡ đạn thế nhỉ?
Đây là lần đầu tiên anh theo đuổi một cô gái, nhưng hình như hơi thất bại thì phải!
Trình Tư Triết lắc đầu khẽ cười. Vẫn còn nhiều thời gian, anh gấp làm gì?
***
Tư Chính Đình nhức trứng, cực kỳ nhức trứng.
Anh mất ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ lại chuyện hôm nay bị Trang Nại Nại ép mặc mấy bộ trang phục kia, anh lại cảm thấy rầu rĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...