Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại thấy anh ta như vậy thì lại bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Nhưng nghĩ lại mấy bài viết mà cô đọc được tối qua…
Từ Đại Chí này đúng là miệng nam mô bụng bồ dao găm!
Trang Nại Nại hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Sau đó, cô liếc thấy Từ Đại Chí đứng bên cạnh, hình như anh ta đang quan sát cô.
Đợi Từ Đại Chí bỏ đi, Trang Nại Nại mới bật máy tính lên, xem tài liệu thiết kế để tìm cảm hứng mới.
Vừa mở file ra, một tách cà phê đã được đặt xuống trước mặt cô, giọng nói vừa quen thuộc lại vừa thân thiết vang lên: “Tối qua ngủ không ngon sao?”
Trang Nại Nại: “…”
Cô ngước lên nhìn, bỗng cảm thấy cái tên Từ Đại Chí này đúng là trong ngoài bất nhất.
Nhưng nghĩ lại, tên Wechat của cô cũng không phải tên thật, có lẽ Từ Đại Chí không biết tài khoản gửi lời mời kết bạn hôm qua là của cô.
Đã vậy thì không thể dễ dàng nói cho anh biết được. Trang Nại Nại hừ lạnh, nhận lấy cà phê rồi tiện thể hỏi, “Từ Đại Chí, hôm nay anh đi vệ sinh chưa?”
Từ Đại Chí: “!!!”
“Anh muốn đánh rắm à?”
“…”
“Nếu chưa thì mau đi đi. Tuy tôi là cấp trên của anh nhưng cũng đâu cần biết anh đi vệ sinh háy đánh rắm gì, đúng không?”
Từ Đại Chí: “…”
Tư Chính Đình cảm thấy nhất định là Trang Nại Nại hôm nay ăn phải thuốc nổ rồi, nếu không thì sao lời lẽ lại đầy thù địch, còn… thô tục như vậy chứ?
Xưa nay, mọi người xung quanh anh đều nói chuyện cực kỳ văn minh nên bỗng chốc Tư Chính Đình không biết nên trả lời thế nào. Nhưng anh sợ Trang Nại Nại bực mình lại không nói chuyện với anh nữa, đành phải nghĩ một lúc lâu rồi mới nghẹn ra được một chữ: “… Ừm.”
Sau đó, anh không nhịn nổi nữa mà quay người rời đi.
Trang Nại Nại: “…”
Cái tên này tỏ vẻ uất ức như vậy là sao chứ? Cứ như cô ức hiếp anh ta không bằng.
Trang Nại Nại tức mà không có chỗ xả, cứ nín nhịn đến tận trưa.
Trình Tư Triết đi làm hơi muộn, khoảng 10h30 mới đến. Ba người ngồi trong văn phòng, không ai nói gì. Trình Tư Triết xem giờ, sau đó lên mạng đặt bàn một nhà hàng ở gần công ty.
Đến tận bây giờ, Trình Tư Triết vẫn chưa biết bản thân anh mong muốn một cuộc sống thế nào. Năm mười sáu tuổi, lúc không có năng lực để từ chối hôn ước với nhà họ Tiêu, anh đã phải xử lý theo cách vòng vèo, kéo dài hôn ước suốt bao nhiêu năm qua. Giờ đây anh đã học xong đại học, trở về gây dựng sự nghiệp.
Nếu đã động lòng với Trang Nại Nại, anh sẽ phải chủ động tấn công. Anh không chê cô đã từng sinh con, càng không chê cô đã từng qua lại với Tư Chính Đình. Khó khăn lắm anh ta mới động lòng với một cô gái nên muốn có được cô, kết hôn và sinh con với cô.
Vì thế, việc đầu tiên anh ta phải làm chính là theo đuổi cô.
12h, Trình Tư Triết đến trước mặt Trang Nại Nại, ôn hòa nhìn cô, “Nại Nại, trưa nay cùng ăn cơm nhé? Tôi biết một nhà hàng đồ Pháp có món bít tết rất ngon, cô có thích ăn món đó không?”
Từ lúc công ty thành lập đến bây giờ, cả ba bọn họ đều cùng nhau ăn cơm. Nhưng lần này Trình Tư Triết lại bỏ qua Từ Đại Chí, mời một mình cô đi ăn.
Lúc Trang Nại Nại đang ngạc nhiên thì lại nghe Từ Đại Chí nói: “Cô ấy không thích ăn đồ Tây. Đồ Trung Quốc ở dưới lầu hợp khẩu vị của cô ấy hơn.”
Lời từ chối của Trang Nại Nại liền nghẹn lại, cô đảo mắt, quyết định đổi ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...