Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trình Tư Triết nghe vậy, trong mắt hiện vẻ tức giận, ngay cả giọng điệu vẫn luôn dịu dàng lúc này cũng đã lạnh hơn, “Nhà họ Trình nhiều cháu trai, ba cháu lại nửa vời như thế, đương nhiên là bị xa lánh rồi.”
“Như thế cũng không thể là cháu được! Như thế là không nể mặt ông!”
Trình Tư Triết: “…”
Trình Tư Triết ôn tồn an ủi, “Chỉ trách cháu ngoại ông quá giỏi thôi. Nhà họ Tiêu không dễ lừa gạt, cháu đích tôn nhà họ Trình thì lại không thể tặng cho người khác được nên cũng chỉ có thể là cháu. Nhưng ông nội cháu cũng đã nể mặt ông rồi mà, nếu không thì sao lại chấp nhận vụ cá cược của cháu chứ.”
“Hừ, đồng ý thì sao nào? Tiền không cho một xu, còn đòi cháu phải kiếm đủ một trăm triệu tiền lời trong một năm. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Ông ta tưởng tiền là lá mít đấy phỏng?”
Trình Tư Triết thấy ông ngoại lại bắt đầu mắng ông nội không tiếc lời thì liền vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi mà! Ông ngoại, bọn cháu phải họp rồi, cháu cúp máy đây!”
***
Ngoài phòng làm việc chung, Trang Nại Nại mở to mắt nhìn Trình Tư Triết.
Hai triệu đấy! Cô đào đâu ra hai triệu chứ!
Lúc Trang Nại Nại đang rối rắm, Từ Đại Chí liền nhỏ giọng nói, “Nếu tôi có nhà thì hay rồi, có thể thế chấp đi vay.”
Đi vay? Nhà?
Trang Nại Nại cứ như thể được giác ngộ, nhảy dựng lên.
Đúng vậy!
Căn hộ mà Tư Chính Đình mua cho cô vẫn còn đứng tên cô mà!
Tất cả giấy tờ vẫn còn đầy đủ hết!
Chỉ cần cầm giấy tờ căn hộ đó ra thế chấp thì nhất định có thể vay được hai triệu NDT.
Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại liền chạy biến đi.
Thủ tục cho vay hiện nay hết sức đơn giản, Trang Nại Nại chỉ cần một ngày đã vay được hai triệu NDT.
Cô đưa chi phiếu cho Trình Tư Triết rồi nói: “Trong này là hai triệu, có thể giúp công ty chúng ta vượt qua khó khăn lần này.”
Trình Tư Triết kinh ngạc nhướn mày nhìn tấm chi phiếu.
Trang Nại Nại nói tiếp, “Chuyện này do tôi mà ra, tôi không thể ngồi yên không lo được. Anh cứ nhận số tiền này đi.”
Trình Tư Triết buồn cười nhìn Trang Nại Nại, “Cô cũng biết tình hình công ty đấy, cô không sợ hai triệu này của cô sẽ thành muối bỏ biển sao?”
Trang Nại Nại lắc đầu, “Thứ nhất, tôi rất có hi vọng vào tương lai của công ty chúng ta. Thứ hai, tôi cũng có lòng tin với anh.”
Tôi cũng có lòng tin với anh!
Chỉ một câu nói như vậy, chẳng hiểu sao lại khiến Trình Tư Triết cảm động.
Bạn bè của anh ta rất đông, nhưng lúc quan trọng nhất thì ai nấy cũng đều cố kỵ gia tộc, không dám giúp đỡ anh ta. Anh ta chưa từng nghĩ rằng người sẽ cứu anh ta trong lúc quan trọng nhất lại là cô gái mà anh ta chỉ mới giúp hai lần.
Đối với bọn họ mà nói, hai triệu chỉ là một số tiền nhỏ. Nhưng đối với Trang Nại Nại, anh ta hiểu con số này có ý nghĩa thế nào.
Trình Tư Triết nhìn tấm chi phiếu kia, bỗng nhiên bật cười, “Đã như vậy, hoan nghênh cô đầu tư vốn cho công ty thành công, trở thành cổ đông mới của công ty chúng ta.”
“Hả?”
Trình Tư Triết lại vươn tay ra với cô lần nữa, “Công ty của tôi không thể nhận bất cứ sự trợ giúp nào, chỉ có thể nhận đầu tư. Vì thế cô đang giữ 30% cổ phần công ty chúng ta. Cô cảm thấy thế nào?”
Trang Nại Nại không ngờ lại còn được lợi ích này, ngơ ngác chìa tay ra.
Nhưng lúc hai người sắp bắt tay nhau thì một chén nước bỗng được dúi vào tay Trình Tư Triết.
Từ Đại Chí: “Ông chủ Trình, uống nước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...