Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Mắt Trang Nại Nại lập tức sáng bừng lên, cô cười nói, “Vâng, không thành vấn đề.”
Cái chính là dù có vấn đề cũng chẳng còn cách nào khác. Cô đã ở nhà rành rỗi bao nhiêu ngày như vậy rồi, nếu còn không đi làm thì tháng sau sẽ phải hít khí trời để sống.
Cuộc phỏng vấn với Trình Tư Triết vô cùng thuận lợi, hai người nhanh chóng thống nhất về một vài chi tiếp trong hợp đồng lao động. Sau đó, Trang Nại Nại hỏi: “Bao giờ tôi có thể đi làm?”
Trình Tư Triết trả lời rất dứt khoát, “Ngay bây giờ.”
Trang Nại Nại: “...”
Vậy thì có thể không về nhà nữa mà đi làm luôn.
Cô lại hỏi: “Công việc tôi phải làm là gì?”
“Chức vị của cô là trưởng bộ phận thiết kế.”
Trưởng bộ phận?
Tuy lúc ở Đế Hào cô cũng đã là phó phòng thiết kế thời trang, nhưng đó cũng chỉ là thị uy với người ngoài. Một người chưa tốt nghiệp đại học được hai năm sao có thể đảm nhận vị trí trưởng bộ phận này? Cũng chỉ có một người vừa bắt tay vào gây dựng sự nghiệp như Trình Tư Triết mới có thể cho cô cơ hội này.
Trang Nại Nại lập tức có một cảm giác được trọng dụng, bèn cảm động nói: “Vâng, cảm ơn Trình tổng, tôi sẽ cố gắng làm việc. Xin hỏi, các nhân viên khác đâu?”
“Vẫn chưa tuyển được.”
Trang Nại Nại: “...”
Trang Nại Nại lại nhìn ra ngoài lần nữa, không nhịn được hỏi: “Vậy giám đốc bộ phận kinh doanh thì sao?”
Trình Tư Triết hơi xấu hổ, ho khan một tiếng rồi nói: “Là tôi.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Môi Trang Nại Nại giật một cái, trong lòng đã có một suy đoán, không phải là...
Trình Tư Triết lại ho khan thêm vài tiếng, cực kỳ xấu hổ nói, “Sau khi thành lập công ty, cô là người đầu tiên tôi tuyển được.”
Trang Nại Nại: “!!!!”
Mới chỉ người đầu tiên tuyển được mà đã sắp không trả nổi lương rồi, vậy thì làm sao mà tuyển tiếp được nữa?
Vì thế, nói nơi này là công ty, thật ra... chỉ có hai thành viên?
Nhưng nhìn dáng vẻ xấu hổ của Trình Tư Triết, Trang Nại Nại cũng không nói gì nặng lời được, chỉ thở dài thườn thượt, “Thôi được rồi, vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Khụ! Ừm, trước tiên thì gọi nước cho công ty đi vậy. Chúng ta đến cả nước uống cũng không có.”
Trang Nại Nại: “...”
Thôi được rồi, nhân viên không chuyên là cô đành phải lên sàn vậy.
Trang Nại Nại tìm địa chỉ trên baidu rồi đặt nước tới, sau đó lại cùng Trình Tư Triết quét dọn văn phòng một lượt. Xong xuôi, Trình Tư Triết mới hỏi cô, “Cô có laptop không?”
Trang Nại Nại đã chẳng còn sức đâu mà mắng mỏ anh ta nữa, bèn gật đầu đáp, “Có, nhưng tôi không mang theo.”
Trình Tư Triết “à” một tiếng, đi theo Trang Nại Nại ra ngoài, “Hôm nay chúng ta tan làm trước đã, ngày mai cô mang laptop đến đây rồi làm việc.”
“Ừm.”
Sau khi tan làm, Trang Nại Nại ngồi xe bus đến khu biệt thự mà hai cậu con trai của cô đang ở.
Dạo gần đây, hầu như ngày nào cô cũng bớt thời gian đến chơi với hai đứa ít nhất là hai tiếng. Mỗi ngày hai đứa lại lớn hơn một chút, trông lại càng ngoan ngoãn đáng yêu.
Trang Nại Nại làm bạn với con trai đến lúc trời tối thì mới lên xe bus về nhà.
Vừa về đến cửa, cô thấy quản gia Lý chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa chờ đợi ai đó.
Lúc thấy cô, hai mắt ông sáng lên, ông lật đật đi đến trước mặt Trang Nại Nại, lo lắng nói: “Thiếu phu nhân, cậu chủ ngã bệnh rồi, cô... có thể đi thăm cậu ấy được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...