Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Trang Nại Nại: “...”
Nhìn cái dáng vẻ không nghiêm túc kia là cô đã biết tay Từ Đại Chí có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Trang Nại Nại nhìn bóng mình trong gương, bộ đồ công sở trên người khiến cô trông hết sức trưởng thành và trầm ổn. Cô hài lòng vuốt lại tóc, sau đó đi ra ngoài.
Công ty phỏng vấn lần này tên là Studio thiết kế Tư Triết, chuyên về thiết kế, trong đó mảng chính là về thiết kế thời trang.
Trang Nại Nại tìm theo địa chỉ mới phát hiện công ty này nằm trong tòa nhà Quốc Mậu. Lúc lên văn phòng ghi trong địa chỉ, cô lại thấy cái công ty này ngay cả bàn dành lễ tân cũng không có.
Cô tò mò thò đầu vào trong nhìn, thấy một người đang quét dọn văn phòng thì bèn lên tiếng: “Xin hỏi...”
Cô vừa dứt lời, người đó liền quay đầu lại.
Trang Nại Nại lập tức ngẩn người, “Anh Trình?”
Người đàn ông kia lại không hề ngạc nhiên, chỉ nở nụ cười hiền hòa, gật nhẹ đầu với Trang Nại Nại, “Là tôi, cô Trang.”
Trang Nại Nại: “...”
Tình huống gì thế này?
Người có thể khiến Tư Chính Đình đích thân ra đón hình như có thân phận và địa vị đều rất cao quý. Nhưng sao anh ta lại xuất hiện trong công ty này lại, lại còn đang... cầm khăn lau bàn?
Nhận ra thắc mắc của Trang Nại Nại, Trình Tư Triết bèn đặt khăn lau xuống bàn, rửa tay sạch sẽ rồi mới chìa tay ra với cô, “Cô Trang, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Trang Nại Nại: “...”
Cô ngu ngơ bắt tay đối phương, sau đó được anh ta dẫn vào phòng họp. Trên đường đi, cô không hề thấy một bóng người nào.
Lúc nào phòng họp, Trình Tư Triết nói thẳng vào việc, “Cô Trang, tôi đã xem hồ sơ của cô rồi nên định tuyển cô. Ừm... bây giờ tôi giới thiệu sơ lược với cô về công ty của tôi, chủ yếu là thiết kế thời trang, chỉ bán bản thiết kế chứ không có thành phẩm, sản phẩm sẽ do khách hàng tự đặt may theo cách riêng. Chẳng hay cô có cảm thấy hứng thú không?”
Trang Nại Nại thấy thái độ của anh ta hết sức nghiêm túc thì cũng nghiêm túc hỏi lại, “Vậy xin hỏi tiền lương và đãi ngộ thì sao ạ?”
Với tình hình của cô hiện nay thì cũng chỉ có người cùng địa vị với Tư Chính Đình như Trình Tư Triết mới dám thuê cô. Trình Tư Triết biết thân phận của cô nhưng vẫn dám thuê cô, chắc chắn là đã suy nghĩ kỹ càng. Vì thế cô không cần nhiều lời, cứ đi thẳng vào các điều kiện trong hợp đồng lao động là được.
Trình Tư Triết thấy cô nói chuyện dứt khoát như thế thì cười, “Cô Trang, tôi còn chưa nói hết, cô hãy nghe tôi nói đã.”
Trang Nại Nại gật đầu.
“Lần này tôi về Bắc Kinh mở công ty này cũng là tự mình gây dựng sự nghiệp, không được gia tộc giúp đỡ bất cứ thứ gì. Vì thế công ty này chỉ có nguồn vốn ban đầu chứ không có bất cứ trợ cấp thêm vào nào. Vì thế, về tiền lương của cô... chỉ có thể đợi đến lúc nhận được đơn hàng đầu tiên đã rồi mới nói.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Ý anh ta là tiền lương cũng không thể trả cho cô sao?
Cô còn phải duy trì cuộc sống mà!
Trang Nại Nại đang định hỏi thì Trình Tư Triết đã nói tiếp, “Tôi biết tình hình của cô nên hiện tại mỗi tháng tôi chỉ có thể trả 5,000 NDT, đủ cho cô duy trì cuộc sống. Về sau, tôi có thể trích 20% lợi nhuận đơn hàng để chia tiền thưởng doanh thu cho cô.”
20%?
Đây tuyệt đối là một con số trên trời!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...