Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Toàn bộ hội trường lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đồng loạt im lặng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời dựng lỗ tai lên nhiều chuyện.

Tư Chính Đình dừng bước.

Lòng Trang Nại Nại căng thẳng theo từng bước chân của anh.

Tư Chính Đình từ từ xoay người lại, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh nhạt hỏi: “Cô Trang, xin hỏi có chuyện gì?”

Trang Nại Nại có cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp chặt. Cô Trang… một cách xưng hô vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng.

Cô nuốt nước miếng, cố gắng đè nén chua xót trong lồng ngực xuống, “Chính Đình, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tư Chính Đình nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói: “Thật ngại quá, cô Trang, bây giờ tôi không có thời gian, cô có thể hẹn với trợ lý của tôi.”

Một lần nữa, anh dứt khoát bước đi.


Sự quả quyết của anh như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim Trang Nại Nại, làm cho cô có cảm giác như trái tim mình bị đâm thủng, máu chảy đầm đìa. Trong lồng ngực như có vật gì đó chèn vào làm cô đau tới mức suýt nữa thì khụy người xuống, nước mắt suýt chút nữa cũng không kìm nén được mà chảy ra.

Dù biết anh có nỗi khổ tâm nhưng thấy anh lạnh lùng với mình thế này khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Cô muốn đuổi theo anh hỏi cho rõ, nhưng vừa nhấc chân lên lại bị Trình Tư Triết kéo tay lại.

Trang Nại Nại quay đầu nhìn Trình Tư Triết, trong mắt cô tràn đầy kiên trì và bướng bỉnh khiến Trình Tư Triết hơi ngẩn ra: “Cô Trang, cô sao vậy?”

Giọng điệu ấm áp làm cho Trang Nại Nại tỉnh táo lại. Lúc này cô mới thấy xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ. Cô chợt ý thức được, hôm nay mình lấy thân phận bạn gái Trình Tư Triết đi vào. Nếu cô làm ra hành động thất lễ thì sẽ làm mất mặt Trình Tư Triết.

Người ta đã giúp cô rồi, cô không thể lấy oán trả ơn được.

Huống hồ…

Trước mặt nhiều người thế này, cô đuổi theo thì có thể làm gì?

Cũng chỉ tự mình rước lấy nhục mà thôi!

Trang Nại Nại cố gắng đè nén cơn đau đớn trong lòng, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau khi khôi phục sắc mặt bình thường, lên tiếng, “Anh Trình, thật xin lỗi.”


Trình Tư Triết lắc đầu tỏ vẻ không sao, những con cáo tinh ranh ở xung quanh bắt đầu tản ra, cũng không ai đeo bám chuyện vừa nãy nữa.

Tình hình hình như đã bớt xấu hổ, nhưng tâm trạng của Trang Nại Nại vẫn không tốt lên được.

Trình Tư Triết dẫn theo cô đi trò truyện với một số người rồi dẫn cô tới một góc yên tĩnh ngồi xuống, sau đó đột nhiên nói, “Tôi biết cô là ai.”

Trang Nại Nại sửng sốt.

Trình Tư Triết cười, “Tôi có xem clip trên mạng của cô và Mino, mà tôi cũng có chú ý tới tin tức của tập đoàn Đế Hào.”

Tới lúc này Trang Nại Nại mới biết, thì ra vô tình mình đã trở thành người nổi tiếng. Cô cười giễu một tiếng hỏi: “Vậy sao anh còn giúp tôi?”

Trình Tư Triết vô cùng ngạc nhiên hỏi lại, “Sao lại không giúp?”

Trang Nại Nại ngạc nhiên nhìn anh ta.

Đây là logic kỳ lạ gì thế?

Giúp người mới cần có lý do, làm gì có chuyện không giúp cũng cần lý do?

Thấy sắc mặt bình thản của Trình Tư Triết, Trang Nại Nại mới nhận ra anh ta đang cố chọc cười khiến cô vui.

Trang Nại Nại: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui