Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Tiếng khóc nghẹn ngào của Tả Y Y cứ luẩn quẩn bên tai mọi người.

“Anh Đình, anh có biết vì sao em biết đến từ “yêu” không? Tuy em ghét Trang Nại Nại nhưng tình cảm giữa anh và Nại Nại đã cho em biết yêu là gì! Anh Đình, tại sao anh lại xấu xa như vậy, tại sao anh không tin tưởng Nại Nại?”

“Anh Đình, em không thương anh nữa, em buông tay, em chỉ muốn anh và Nại Nại ở bên nhau, nhưng tại sao anh lại làm vậy?”

Tả Y Y bám người lên cánh cửa khóc, cái trán cô chạm vào cánh cửa lạnh băng: “Anh thế này thì làm sao em dám tin vào tình yêu nữa? Anh Đình, anh nghe không, mau mở cửa, gặp Nại Nại...”

Tiếng khóc ngày càng lớn, còn tiếng nói ngày càng nhỏ.

Trang Nại Nại ngẩng đầu nhìn cánh cửa sắt trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy cánh cửa này không thể vượt qua nổi.

Chỉ một câu của anh khiến cô chẳng có nổi tư cách bước qua nó.


Trang Nại Nại cắn môi nhìn Tả Y Y đang khóc như một đứa bé trước cửa, sống mũi cay cay nhưng cô không muốn để nước mắt mình rơi xuống.

Không được khóc, khóc để làm cái gì?

Khóc thì cánh cửa này sẽ mở ra sao?

Khóc thì cô có thể nhìn thấy con của mình sao?

Khóc thì bọn họ có thể quay lại như trước đây sao?

Trang Nại Nại cắn môi âm thầm tự nhủ, sau đó cô hít sâu một hơi rồi đi tới bên cạnh Tả Y Y, vỗ vỗ vai cô ấy: “Chúng ta đi thôi.”

“Tôi không đi!” Tả Y Y cố chấp nói, giống như một đứa bé đang đòi kẹo: “Tôi phải ở đây chờ anh ấy, tôi muốn hỏi vì sao anh ấy đối xử với cô như vậy! Rõ ràng hai người yêu nhau mà! Rõ ràng là vợ chồng của nhau mà!” Nói rồi, cô nắm chặt tay của Trang Nại Nại: “Nại Nại, chúng ta chờ ở đây đi, sớm muộn gì anh ấy cũng ra thôi, Nại Nại...”


Trang Nại Nại nắm ngược lại tay của Tả Y Y: “Tả Y Y, đi thôi!”

Tả Y Y vẫn cố chấp nhìn cô, sau đó hờn dỗi ngồi xuống một bên: “Tôi không đi, tôi phải chờ ở đây!”

Trang Nại Nại thấy bộ dạng của Tả Y Y như vậy thì biết dù có khuyên như nào cũng không khiến cô ta quay đầu được, thế nên xoay người đi trước: “Chúng ta...”

Nói tới đây thì đột nhiên trông thấy một chiếc xe taxi chạy về phía bọn họ. Sau đó một dáng người xinh đẹp bước xuống từ chiếc taxi đó. Mặc dù quần áo mộc mạc nhưng khuôn mặt của Tư Tĩnh Ngọc khiến không một ai có thể bỏ qua. Cô xuống xe, trả tiền cho tài xế rồi xách hành lí đi đến chỗ Trang Nại Nại.

Cô bước từng bước tới trước mặt Trang Nại Nại, sắc mặt căng thẳng vô cùng, dường như cô đang tức giận.

Trang Nại Nại cũng nhìn Tư Tĩnh Ngọc, đột nhiên không biết phải nói cái gì.

Trông bộ dạng này thì hẳn là Tư Tĩnh Ngọc cũng biết chuyện vừa xảy ra với Đinh Mộng Á nên mới vội vã quay về. Nếu vậy thì có phải Tư Tĩnh Ngọc cũng cho rằng chính cô đã đẩy Ms. Đinh xuống không?

Lúc Trang Nại Nại đang ngẩn người thì thấy Tư Tĩnh Ngọc kéo tay cô lại: “Gần đây chị đến một vùng hoang vu, không có sóng không lên mạng được. Chị vừa mới biết chuyện hôm qua thôi! Nại Nại, cái thằng nhóc thối kia dám tự ý thay vị trí bà Tư, bây giờ chị sẽ đi hỏi rõ xem đây là chuyện gì!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui