Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

“Mino! Con điên rồi! Chúng ta cố gắng lâu như vậy, từ khi phát hiện hai mẹ con họ vào năm năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch tính kế họ. Biết bao nhiêu biến động đã xảy ra, hiện giờ vất vả lắm mới được như này mà con lại nói muốn ly hôn?” Lý Ngọc Phượng bước lên sờ trán Mino, “Mino, có phải con bị bệnh rồi không?”

Mino lui về sau một bước, tránh sự đụng chạm của Lý Ngọc Phượng: “Bà không hiểu, bà không biết...”

“Mẹ biết, mẹ biết con tuyệt vọng với ngài Tư rồi đúng không? Nhưng con nghĩ đi, xung quanh ngài Tư có biết bao nhiêu người, làm sao ngài ấy có thể coi trọng con chứ? Con biết Trang Nại Nại mất bao lâu để theo đuổi ngài ấy hồi cấp ba không? Ba năm! Cô ta mất mặt suốt ba năm lẽo đẽo theo sau với có thể khiến ngài Tư để mắt tới, con thì sao?”

“Tôi đã ở Đế Hào ba năm! Tròn ba năm rồi! Tôi còn lớn hơn bọn họ một tuổi nữa, tôi còn mấy năm để chờ đợi đây?”

Lý Ngọc Phượng càng cảm thấy khó tin: “Nhưng... con vốn biết ngài Tư tính tình lãnh đạm mà.”

Mino nghe vậy lập tức hết hứng thú nói chuyện với bà ta: “Bây giờ tôi là bà Tư rồi, nhưng tôi thấy cuộc sống của bàTư này không phải cái mà tôi muốn, tôi...”

“Mino! Bao nhiêu người muốn gả vào nhà giàu còn không được, con đã có cơ hội này sao không biết quý trọng? Nói là cố gắng sẽ có được điều mình muốn, nhưng trên thế giới này có biết bao nhiêu người phấn đấu cả đời chỉ vì một căn nhà che mưa che gió! Con muốn sống như vậy sao?”


Muốn sống như vậy sao?

Mino siết chặt tay.

Cô ta không phải một người phụ nữa hoàn chỉnh, nhưng cô ta lại muốn tận hưởng một cuộc sống hoàn hảo, phải làm sao bây giờ? Tuy rằng bây giờ xã hội thoáng hơn, nhưng có bao nhiêu người đàn ông có thể thật sự không để ý chuyện cô ta vô sinh? Con trai trong gia tộc tuy nhiều nhưng tới lúc bốn mươi tuổi sẽ muốn có con, người khác có thể sinh nhưng còn cô ta thì sao?

Thay vì đợi đến năm bốn mươi tuổi bị vứt bỏ thì chẳng thà bây giờ toàn lực đánh cược một trận. Mino nghĩ tới đây liền siết chặt tay mình và bỏ đi ý nghĩ vừa rồi.

Cô ta đứng lên: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm mụ già Đinh Mộng Á kia!”

Lý Ngọc Phượng gật đầu: “Trước đây bà ta làm người rất kiêu ngạo, bây giờ mất trí nhớ nhưng tính tình không khác lắm, con đi xem một chút cũng được, thử xem bà ta có mất trí nhớ thật không.”


Mino gật đầu rồi xách túi rời đi, tới cửa cô ta bỗng quay đầu lại, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.

Mino rời khỏi nhà họ Cố rồi đi thắng đến chỗ ở của Đinh Mộng Á.

Đinh Mộng Á dọn về chỗ ở trước đây, ở đó có rất nhiều người làm, nhưng bình thường quản gia Lý vẫn chạy qua lại để chăm sóc cả hai bên.

Mino ngẫm nghĩ, đằng nào cũng đến tìm Đinh Mộng Á thì tiện đường thăm dò xem hai đứa bé kia đang ở đâu.

Đến cổng biệt thự, người làm vừa thấy xe của cô ta liền vội vàng báo cho Đinh Mộng Á.

“Phu nhân, cô Mino tới!”

Mino?

Đinh Mộng Á đang chăm cây cảnh nghe vậy thì hơi sửng sốt, hừm, rốt cuộc thì đến bao giờ cô ta mới tự cút đi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui