Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nghe vậy, Tư Chính Đình mím môi nói: “Là cô ấy có tính cách hấp dẫn người khác.”

Tô Ngạn Bân: “…”

Xe chạy bon bon trên đường cái, Tô Ngạn Bân quan sát Tư Chính Đình qua kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt anh mệt mỏi thì bèn nói, “Đình Lão Đại, hay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, cậu cũng bôn ba quá lâu rồi, thân thể sẽ không chịu nổi mất.”

Tư Chính Đình không để ý đến anh ta.

Tô Ngạn Bân định khuyên tiếp thì Quý Thần gọi tới, “Ông chủ, bọn họ quả nhiên đã mò đến.”

“Kết quả thế nào?”

“Có bốn người của chúng ta bị thương, còn lại thì không sao. Mino bị bắn trúng cánh tay, nếu không nhờ Đại Tráng không màng nguy hiểm kéo cô ta lại thì chỉ e là cô ta đã mất mạng rồi!”

Tư Chính Đình nheo mắt, “Các cậu đã làm rất tốt rồi, có thể cứu được một mạng người từ tay bọn họ cũng chẳng dễ gì.”

“Đúng vậy, ông chủ, bây giờ phải làm thế nào? Mino đã bị thương, tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, đưa cô ta đến biệt thự khác hay là đưa cô ta đến bệnh viện?”


Tư Chính Đình trả lời không chút do dự, “Đến bệnh viện quá nguy hiểm, sẽ khiến chúng ta tổn thất thêm vài người, vẫn nên đến biệt thự khác thôi.”

Quý Thần: “…”

E rằng trên đời này cũng chỉ có duy nhất bà chủ là có thể khiến ông chủ khẩn trương.

Tư Chính Đình im lặng một chút rồi nói: “Trấn an các anh em, gửi vào tài khoản của mỗi người thêm năm trăm nghìn NDT. Sống sót được qua thời gian này thì sẽ ít bị ám sát hơn.”

“Vâng.”

“Tính mạng mình là quan trọng nhất, còn về phía Mino, kiên trì được chừng nào hay chừng đó, không cần phải liều mạng vì cô ta.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Tư Chính Đình lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.

Trời tối đen, nhưng vẫn có không ít người đi trên đường.


Là người thừa kế, số lần anh bị ám sát cũng không ít. Nhưng dù sao anh cũng không phải xã hội đen chính hiệu, vẫn lo sợ bản thân không thể phòng bị chu đáo. Huống hồ, nếu hôm nay người bị ám sát là Trang Nại Nại, chỉ e đã có người anh em nào đó của anh phải hi sinh rồi.

Vì thế, cách tốt nhất chính là chuyển mục tiêu, để một người khác phải gánh thay những lần ám sát này.

Sau đó, chỉ cần đợi.

Đợi người kia tỉnh lại, đợi Nại Nại trở nên mạnh mẽ... Dù sao thì từ nay về sau, cô cũng sẽ phải tự mình đối mặt với mọi chuyện.

Thời gian quá gấp, gấp đến nỗi anh không có cả thời gian để chuẩn bị tư tưởng cho Nại Nại, chỉ đành dùng cách để cô ít tổn thương nhất.

Với tính cách của cô, nếu cuộc sống cứ nhịp nhàng như bây giờ thì cô sẽ không có bất cứ dã tâm gì, chỉ có thù hận mới có thể khiến cô nhanh chóng lớn mạnh.

Nghĩ đến đây, Tư Chính Đình nheo mắt lại.

Tô Ngạn Bân không nhịn được mà hỏi một câu, “Đình Lão Đại, cậu muốn rèn luyện cô ấy, nhưng... chuyện con vừa ra đời đã phải chia cách với mẹ cũng quá tàn nhẫn. Hơn nữa, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa gặp hai đứa nhà cậu, chúng nó... thế nào rồi?”

Tư Chính Đình mím môi, một lúc sau mới nói, “Cậu muốn gặp mấy đứa nó?”

Tô Ngạn Bân gật đầu.

Nghĩ đến hai đứa con, trong mắt Tư Chính Đình hiện lên vẻ xót xa, “Lát nữa cậu sẽ được gặp.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui