Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Lâm Hi Nhi đi đến cửa phòng ngủ, nhìn dáng vẻ say ngủ của Trang Nại Nại, lại nghĩ đến hương vị ngon lành của tôm hùm đất liền không nhịn được mà nuốt nước miếng, cuối cùng đành nói, “Được, anh chờ tôi.”
Cô thay quần áo rồi nhanh chóng xuống lầu.
Lúc cô xuống, Tô Ngạn Bân đã đỗ xe ở cách đó không xa. Lâm Hi Nhi liền vui sướng chạy đến.
Lúc chiếc xe lái ra khỏi chung cư, một bóng người đi ra khỏi góc tối.
Bây giờ đã là 8h tối, màn đêm tối đen. Trên trời không có lấy một ánh sao, đèn đường hắt lên người anh khiến anh trông hết sức lẻ loi.
Thấy chiếc xe kia đã đi xa, anh mới nhanh chóng đi lên tầng, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong nhà rất yên tĩnh, anh đi vào phòng khách, bật đèn lên rồi nương theo ánh sáng yếu ớt từ phòng khách để quan sát cô gái đang nằm trên giường.
Tuy bọn họ vẫn ở cùng nhau cả ngày nhưng anh cũng không dám nhìn quá trắng trợn, cũng không dám tiếp xúc với cô quá nhiều. Người khác có thể không nhận ra lớp hóa trang của anh, nhưng Trang Nại Nại thì lại quá quen thuộc anh. Chỉ có lúc này, anh mới có thể quan sát cô thoải mái như vậy.
Vì đã ăn được đồ ăn nên cuối cùng sắc mặc cô đã khá hơn một chút, không còn tái nhợt như mấy hôm trước nữa.
Anh đã thêm một chút thuốc an thần không có hại cho sức khỏe vào bữa tối để giúp cô ngủ ngon hơn, nên lúc này cô ngủ rất sâu.
Tư Chính Đình nhìn cô một lúc lâu rồi mới lặng lẽ đi vào phòng vệ sinh lấy nước ấm để lau người cho cô.
Vì đang ở cữ nên cả người cô đầy mồ hôi, nhưng anh lại không ngại bẩn. Động tác của anh rất chậm rãi, cứ như đang làm chuyện thành kính nhất trên đời.
Mấy ngày nữa, sức khỏe cô sẽ hồi phục hơn, lúc đấy không cần dùng nhiều thuốc an thần nữa. Anh cũng không dám đến lau người cho cô, tránh bị cô phát hiện.
Nghĩ như vậy, ánh mắt anh liền ảm đạm.
Tư Chính Đình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Rõ ràng là một người đàn ông cường tráng, hóa trang xấu xí như thế, nhưng dáng vẻ si tình của anh vẫn khiến lòng người khác mềm lòng.
Chỉ mới ở với cô được một chút thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Anh vội vàng để chậu và khăn mặt về vị trí cũ, sau đó lại cầm áo khoác đi ra ngoài.
Nhưng vừa đến thang máy, anh lại chợt nhận ra con số đang hiển thị có người đang đi lên, bèn vội chạy xuống cầu thang bộ.
***
Đưa Lâm Hi Nhi vẫn đang lải nhải liên mồm về đến tận nhà xong, Tô Ngạn Bân mới đi xuống. Lúc quay lại xe thì thấy một người đang ngồi bên trong xe mình.
Anh ta vội vàng đi mở cửa ghế lái ngồi vào, “Đình Lão Đại, đưa cậu đi đâu đây?”
Tư Chính Đình đọc tên một bệnh viện.
Tô Ngạn Bân đang lái xe, Tư Chính Đình bỗng nói, “Cậu ăn cơm nhanh thật đấy.”
Tô Ngạn Bân biết Tư Chính Đình đang trách mình về sớm, bèn vội vàng giải thích, “Lâm Hi Nhi trên đường cứ lải nhải luôn miệng, thúc giục tôi phải về sớm, tôi thật sự không còn cách nào khác! Lâm Hi Nhi đối xử với Trang Nại Nại không tệ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...