Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Đúng vậy, Từ Đại Chí chính là Tư Chính Đình.
Kỹ thuật hóa trang bây giờ đã xuất sắc đến mức xuất quỷ nhập thần, người khác hoàn toàn không nhận ra anh là Tư Chính Đình.
Hơn nữa, cảm giác tồn tại của Từ Đại Chí quả thật quá nhỏ, lại không tiếp xúc với mấy người trong phòng nhiều nên bọn họ hoàn toàn không nhận ra anh.
Anh nói với Quý Thần, “Bọn họ đều rất hung ác, cậu đã nói rõ với các anh em chưa?”
“Ông chủ yên tâm, tôi đã nói rõ rồi, tất cả mọi người đều nguyện cống hiến sức lực cho ngài.”
“Ừm, không cần mạnh mẽ đối đầu, bọn họ đều là những người được huấn luyện nghiêm khắc, chuyên làm những chuyện này, chỉ cần đảm bảo cô ta không chết là được.”
“Vâng!”
***
Lời nói của Từ Đại Chí như một hồi chuông cảnh tỉnh Trang Nại Nại.
Đúng vậy, chuyện cô cần làm lúc này không phải là thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, mà đã đến nước này rồi, cô phải hồi phục thật nhanh!
Vì thế, đến tối Trang Nại Nại liền ăn cật lực. Ăn cơm xong, cô nằm nhìn trần nhà.
Nghe tiếng Từ Đại Chí chào tạm biệt Lâm Hi Nhi ở bên ngoài, Trang Nại Nại cảm thấy cuộc sống đúng là không ai lường trước được.
Ai mà ngờ lúc cô ở cữ, người chăm sóc cô không phải mẹ, không phải chồng, thậm chí cũng không phải mẹ chồng cô, mà là mấy người bạn này chứ?
May mà còn có một Từ Đại Chí đa zi năng, nếu không cô thật sự không biết phải làm thế nào bây giờ. Nghĩ đến đây, cô lại thở dài.
Lâm Hi Nhi đi tới bên cạnh cô hỏi, “Nại Nại... Từ Đại Chí kết hôn chưa?”
Trang Nại Nại nghe cô ấy hỏi vậy thì hơi ngẩn ra, lắc đầu, “Không biết. Từ Đại Chí trông có vẻ rất quen thuộc với nơi này, anh ta đã đến đây mấy lần rồi à?”
“Từ hôm cậu xuất hiện, Tô Ngạn Bân liền đưa anh ta đến đây. Mấy ngày nay cũng là anh ta chăm sóc cậu. Mình không quen anh ta nên cũng không tiếp xúc nhiều, nhưng Tả Y Y thì lại lúc nào cũng châm chọc anh ta.”
Tô Ngạn Bân đưa Từ Đại Chí tới?
Chẳng phải Tư Chính Đình không thích Từ Đại Chí sao? Tại sao Tô Ngạn Bân lại dẫn anh ta tới.
Cô còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Lâm Hi Nhi đã đẩy cánh tay cô, “Đừng nghĩ ngợi lung tung. Cậu vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, đợi khỏe lên rồi hẵng nói.”
Trang Nại Nại gật đầu rồi từ từ thiếp đi.
Lâm Hi Nhi thấy Trang Nại Nại ngủ say mới lặng lẽ đi ra ngoài phòng khách nghịch điện thoại.
Một lát sau, Tô Ngạn Bân gọi tới.
“Sao? Lại muốn mời tôi đi ăn khuya à?”
“Đúng thế, người đẹp, có đi không?”
Lâm Hi Nhi nhìn về phía phòng ngủ, “Chắc là tôi không đi đâu. Hôm nay Nại Nại tỉnh rồi, không mê man như mấy hôm trước nữa, lỡ cậu ấy cần gì...”
“Cần cái gì chứ? Cô ăn tối chưa?”
Lâm Hi Nhi sờ cái bụng đói, “Tôi ăn vặt rồi.”
Từ Đại Chí chỉ làm bữa tối cho Trang Nại Nại, còn cô thì vẫn chưa ăn gì!
“Tôi mời cô ăn tôm hùm đất chua cay.”
Mắt Lâm Hi Nhi liền sáng bừng, “Anh chờ một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...