Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Lúc đó Tư Chính Đình đã thích cô rồi sao?
Trang Nại Nại cúi đầu, không biết nên cảm thấy vui vẻ hay xót xa.
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra, Tô Ngạn Bân thò đầu vào thám thính, “Các cô nói chuyện xong chưa? Đồ ăn của chúng ta 10 phút nữa là đến, mau ra đây đi. Nại Nại đã nói chuyện với cả cô cả buổi trưa rồi, để cô ấy nghỉ ngơi đi.”
Tả Y Y và Lâm Hi Nhi nghe vậy thì đứng dậy với vẻ không tình nguyện lắm. Lâm Hi Nhi thu dọn bát đũa hộ Trang Nại Nại rồi mới đi ra ngoài.
Trang Nại Nại nằm xuống, bỗng dưng yên tĩnh trở lại khiến cô không kịp thích nghi. Lúc nói chuyện với bọn họ, cô còn sao nhãng chuyện kia được, lúc không có ai là lại có tiếng trẻ con khóc văng vẳng bên tai cô.
Cô nhắm chặt mắt lại.
Trang Nại Nại nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ lại từ từ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại thì đã 3h chiều.
Cô vừa mở mắt, bỗng nghe thấy một tiếng “bốp!” ngoài phòng khách. Trang Nại Nại ngẩn ra, sau đó liền thấy cửa phòng ngủ bị đẩy cái “rầm”.
Tả Y Y đột nhiên đứng trước cửa nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe.
Trang Nại Nại cau mày, đang định hỏi có chuyện gì thì Tả Y Y đã không kìm nổi nữa mà rơi nước mắt.
Lâm Hi Nhi cũng vào theo, “Tả Y Y, cô sao thế? Sao bỗng nhiên lại vứt điện thoại?”
Tả Y Y cắn môi, “Tôi đọc được một bài viết, nội dung...”
“Nội dung thế nào mà khiến cô kích động vậy? Cô nhỏ giọng một chút, đừng làm phiền Nại Nại nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi? Còn nghỉ ngơi cái rắm ấy! Chồng và con sắp bị cướp mất rồi, cô ấy còn nghỉ ngơi cái gì nữa? Nội dung trong bài viết đó phân tích rất có lý, tôi đọc mà cảm thấy như thật vậy.”
“Thôi được rồi, Nại Nại cần nghỉ ngơi, cô đừng quấy rầy cô ấy, được không nào?”
“Quấy rầy? Quấy rầy thì sao chứ? Mấy người đều không muốn để cô ấy đau lòng, nhưng không nói sự thật cho ấy biết mới là tàn nhẫn nhất! Trang Nại Nại, trong bài viết đó nói...”
Từ Đại Chí đang ngồi trong phòng khách bỗng đứng bật dậy, đi đến, “Cô ấy cần nghỉ ngơi.”
Tả Y Y khó hiểu nhìn Từ Đại Chí. Tại sao bị anh ta nhìn như thế cô lại có cảm giác khiếp vía?
Tả Y Y cắn môi, sao cô lại sợ cái tên mặt rỗ này chứ?
Cô nhìn về Trang Nại Nại, “Tôi biết cô ấy cần nghỉ ngơi, nhưng mọi người không thể như thế được. Sau này cô ấy biết được sự thật chẳng phải sẽ càng đau khổ hơn sao? Trang Nại Nại, cô biết không, anh Đình...”
Tô Ngạn Bân lập tức nhảy dựng lên bịt chặt miệng Tả Y Y, khiêng cô ấy lên một cách đầy ép buộc, “Bệnh... bệnh thần kinh của Tả Y Y lại tái phát rồi, tôi đưa cô ấy đi ngay đây!”
“A A... Tô Ngạn Bân! Anh thả tôi ra!” Tả Y Y giận dữ hét lên.
“Tả Y Y, cô câm cmn miệng cho tôi, nếu không thì tôi...”
“Anh thế nào? Anh dám đánh tôi thì tôi sẽ thả Lưu Bính Hàng ra cắn anh!”
“Tôi... tôi sẽ hôn cô!”
“!!!”
Tả Y Y quả nhiên ngoan ngoãn im bặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...