Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chờ đợi lâu như thế, mộng đẹp cuối cùng đã thành hiện thực, Mino sung sướng đứng bật dậy, ưỡn ngực nói, “Ngài Tư, cảm ơn ngài đã cho em cơ hội này. Ngài yên tâm, em nhất định sẽ làm vợ hiền của ngài, mẹ đảm của con!”

“Con đâu rồi? Em đi xem con chúng ta thế nào… Còn cả phòng chúng ta nữa… là phòng kia sao?”

Cả đời này cô ta không thể có con, nên nhìn thấy con người khác thì đều rất hâm mộ. Giờ đây cuối cùng cô ta cũng đã có con rồi!

Con chúng ta?

Ánh mắt Tư Chính Đình trầm xuống, con của anh sao lại thành con của cô ả này rồi?

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Người giúp việc chạy ra mở cửa, thấy mấy viên cảnh sát đi vào. Viên cảnh sát đi đầu chính là Diêu Đằng, theo sau anh ta là ba vị cấp dưới.


Trông thấy anh ta, Tư Chính Đình hơi ngạc nhiên, “Anh trở lại rồi sao?”

Diêu Đằng vốn làm việc trong cục cảnh sát ở Bắc Kinh, năm đó vì tổn thương chuyện tình cảm nên mới đi bỏ đi biệt xứ. Trông bộ dạng bây giờ có lẽ là là bị triệu về.

Diêu Đằng gật đầu, chỉ vào huy hiệu trước ngực mình, “Bây giờ anh phụ trách khu vực khu biệt thự này. Có người báo án với bọn anh, nói rằng bà Tư có ý đồ mưu sát mẹ chồng của cô ta, cũng chính là mẹ của em, bà Đinh Mộng Á, khiến bà ấy ngã cầu thang?”

Mino nghe thế liền ngây người, khó hiểu nhìn Tư Chính Đình, nhưng lại thấy anh gật đầu.

Diêu Đằng đưa giấy triệu tập ra, “Nếu mọi người đã báo án rồi thì bây giờ anh phải đưa bà Tư đến đồn cảnh sát để lấy lời khai, em không có ý kiến gì chứ?”

Nói đến đây, Diêu Đằng cau mày lại. Từ trước đến nay, anh luôn là người công tư phân minh, lại thêm gia cảnh giàu có nên chưa bao giờ phải kiêng nể đám con cháu nhà giàu. Nhưng Tư Chính Đình là em trai của người kia, ít nhiều gì anh cũng có chút kiêng kị.


Anh sợ cô ấy sẽ nổi giận nên nói xong câu đó lại hơi do dự. Anh ta đang định nói, nếu không thì lấy lời khai ở đây cũng được.

Nhưng còn chưa kịp nói thì đã thấy Quý Thần chỉ vào Mino: “Cô ta chính là bà Tư.”

Diêu Đằng nhìn theo hướng Quý Thần chỉ, thấy Mino thì hơi ngạc nhiên. Anh nhớ cô gái anh gặp lần trước không phải vị này mà.

Nhưng anh là người ít nói nên dù nghi ngờ cũng không hỏi nhiều. Quý Thần đã chỉ người cho rồi thì trách nhiệm của anh chỉ là dẫn Mino đi.

Diêu Đằng bèn phẩy tay, “Mời bà Tư đi với chúng tôi một chuyến.”

Hai người cấp dưới liền đi về phía Mino.

Mino sợ ngây cả người, vội vàng lui ra sau, cãi lại: “Các anh nhầm rồi, không phải tôi đẩy bà Đinh Mộng Á, không phải tôi! Các anh không thể bắt tôi được! Ngài Tư, ngài mau nói với bọn họ là không phải em đi!”

Tư Chính Đình chỉ nói, “Cô không phải là Cố Khuynh Nhan sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui