Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Nghe thấy giọng nói này, Trang Nại Nại liền ngây ra.

Cô ngẩng đầu lên, thấy thân hình cao lớn quen thuộc vốn đang định xông lên tầng, nhưng lúc này lại đang ngồi xổm xuống bên cạnh Đinh Mộng Á.

Nhìn thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, cứ như đã quên hết tất cả, chỉ biết nhìn chằm chằm vào Đinh Mộng Á.

“Gọi 120!”

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh đến độ gần như là lạnh lẽo của Tư Chính Đình vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Nương theo giọng nói đó, ánh mắt của Trang Nại Nại nặng nề nhìn về phía anh. Anh cẩn thận đỡ vai mẹ mình chứ không dám bế bà lên. Quanh người anh toát ra khí thế đầy áp lực, khiến không ai nhìn ra được suy nghĩ của anh.

Quý Thần vội vàng lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Trước khi xe cấp cứu đến, bọn họ không dám di chuyển Đinh Mộng Á. Quản gia gần như là lao đến cạnh Đinh Mộng Á cùng lúc với Tư Chính Đình, ông quỳ gối bên cạnh bà, hai tay run lẩy bẩy, viền mắt đỏ hoe, từ từ kính cẩn đưa tay đến trước chóp mũi của bà.


Trong phút chốc, cả phòng yên tĩnh lại lần nữa, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào quản gia, như muốn nghe được tin tức hệ trọng từ ông.

Trang Nại Nại cũng căng thẳng nhìn ông.

Rõ ràng là chỉ vài giây nhưng lại lâu như cả thế kỷ. Lúc cô cảm thấy như thời gian ngừng lại ở giây phút này thì cuối cùng quản gia cũng thở phào một hơi, “Còn sống.”

Còn sống!

Trang Nại Nại cảm thấy cả người như thả lỏng. Cô mở to đôi mắt vô hồn ra nhìn tình cảnh trước mặt, cuối cùng lại nhìn về phía Tư Chính Đình.

Cả người cô vẫn đang run lẩy bẩy, nhưng từ lúc thấy Tư Chính Đình, cảm giác hãi hùng trong lòng dường như đã vơi đi, cơn đau thấu tim vừa rồi cũng từ từ dịu xuống. Cô giống như một đứa trẻ đang tủi thân gặp được người thân, muốn nhào vào lòng anh khóc to một trận, kể lể nỗi đau của cô.


Từ lúc nghe tin mẹ Trang chết đến giờ, cô vẫn chìm trong trạng thái đau đớn cùng cực, đau đến nỗi quên cả sụt sùi, quên luôn cả nói chuyện.

Cuối cùng, Trang Nại Nại cũng tìm lại được lý trí của mình, nước mắt từ từ dâng lên trong đôi mắt vô hồn của cô, trong cổ họng cũng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào. Một giọt nước mắt nặng nề trào ra khỏi mi mắt, khiến cô không chịu nổi nữa, cô vươn tay về phía Tư Chính Đình, cố nặn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Chính…”

Quản gia bỗng ngẩng phắt lên. Xưa nay ông luôn ôn hòa, nho nhã và lịch thiệp, nhưng lúc này lại đỏ hoe mắt nhìn Trang Nại Nại: “Thiếu phu nhân, sao cô có thể làm như vậy?”

Sao cô có thể làm như vậy?

Trang Nại Nại mở to mắt, cô làm cái gì?

Ánh mắt vốn chỉ tập trung vào Tư Chính Đình, giờ mới chú ý đến những người khác.

Dưới tầng, mấy người giúp việc và đám vệ sĩ đều đang nhìn cô bằng ánh mắt trách móc.

Trang Nại Nại lúc này mới ngờ ngợ nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại thì thấy Mino đứng cách đó không xa, dường như cô ta cũng bị dọa vì tình cảnh trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui